Chỉ một lời nói mở đầu: Dù bạn đã là 1 trong những "người lớn" cũng đừng coithường mọi câu truyện cổ tích vì chưng đích đến cuối cùng của con ngườiluôn là quay trở về với phần lớn ước vọng viển vông đầu đời...Vậychúng ta bắt đầu thôi! với tôi ước ao nói, Andersen luôn là tác giả yêuthích của tôi, tôi yêu dấu và trầm trồ ông vì chưng mọi thứ ông đã manglại cho dòng gọi là "Truyện cổ tích". Tôi đã và đang học được từ bỏ ông mộtđiều: "Những gì ta mong thì nó thường không tới nhưng đều gì nó tớimà ta không mong muốn mới làm cho cuộc sống".Từ đứa trẻ đến ngườigià, hễ cứ nghe đến hai trường đoản cú "cổ tích" này là lại tưởng tượng ngay lập tức đếnmột trái đất thần kì, một trái đất kì ảo, hay vời, đầy hầu như điều bíẩn rất cần được khám phá. Và nhiều lúc người ta cũng chẳng cần khám phá nó,cứ để nguyên sự bí hiểm đó tất cả khi lại tuyệt hơn.Những đứa trẻ con với nhữngsuy nghĩ trong veo thường thích hợp nghe kể truyện cổ tích - một nạm giớiđầy sáng tạo, cho cái đó trí tưởng tượng phong phú, cho chúng các cáigì bọn chúng muốn. Trong thế giới cổ tích có cả sự lãng mạn, bao hàm tìnhyêu lâu dài - phần lớn thứ vô hình dung ko yêu cầu chỉ vươn tay là chạm với nhưngmột lúc đã tiếp xúc với thì đang không khi nào muốn tấn công mất nó. Nó được sosánh với lắp thêm pha lê xanh ngắt mà không bao giờ có thể vỡ được.Trongthế giới cổ tích, bao gồm con người như bọn chúng ta, tất cả người xuất sắc kẻ xấu.Những câu truyện dạy dỗ ta phải biết sống tốt vì hễ là kẻ xấu thì cho tới mộtlúc làm sao đó sẽ ảnh hưởng trừng phát nặng nề nhất.Tôi vẫn tồn tại nhớ đông đảo câu truyện tôi được nghe kể từ thời điểm nhỏ. Số đông câu truyện luôn có cái kếthạnh phúc với tôi sẽ chỉ biết đến trái đất ấy, một trái đất màu hồng kìảo, ko vượt đậm bỏ trên màu đỏ, cũng ko thừa nhạt để xuống màu trắng. Đólà màu hồng phớt, một thứ màu sắc nhẹ nhàng, dịu dàng mà hễ cứ nhìn vàođó là lại thấy sao bình yên, yên bình mà ko tĩnh lặng, cất đầy hạnhphúc của màu đỏ những vẫn mang trong mình một khoảng lặng của màu trắng.Tôi đang đọc nội dung bài viết của chị Trang Hạ về "Sự tổn thương" cơ mà truyện cổ tích đã gây ra và tôi đề nghị nói thiệt là tôi đã có lần như vậy, chị Trang Hạ nói "truyện cổ tích chỉ cho người xinh đẹp mắt được hạnh phúc mà thôi", nhưng tất cả mấy ai nhận biết một điều thật đơn giản "truyện cổ tích cũng đâu tất cả thật". Rứa giới là sự mâu thuẫn của rất nhiều mâu thuẫn, nếu chiếc "happy ending" của công chúa đáng yêu và nam giới hoàng tử thanh lịch kia mãi là cầu mơ viển vông không có thật thì hẳn họ phải nhận thấy ngay rằng chuyện "những công chúa đáng yêu và hầu như chàng hoàng tử định kỳ lãm" ấy cũng không tồn tại thật với cũng thiệt viển vông. Với tôi thì truyện cổ tích thực chỉ nên những mơ ước bình dị và trong sáng nhất: Tôi đã từng mơ ước hoàn toàn có thể nghe được tiếng nói của các con vật, câycối, của gió, chìm trong nước và cảm nhận được tiếng nước thì thầm bêntai. Với khi mở mắt ra, tôi thấy biển lớn xanh thẳm bao phủ với biếtbao loài cá mà tôi chưa hề biết đến, rất nhiều loài cây mọc bên dưới nước vànhững rặng san hô tuyệt vời nhất đầy màu sắc lung linh trước mắt tôi. Giómang tôi đi khắp phần nhiều nơi, để tôi xuống một thảo nguyên xanh mướt màulá, hoa cỏ có ở khắp gần như nơi, quanh tôi, gió vờn nhẹ nhàng mang lại mùihương của núi đồi, của sông suối...Rồi tình cờ tôi nhắm đôi mắt vào, đếnkhi xuất hiện thêm bởi phần lớn tiếng kêu nhỏ dại bé, một vùng rừng núi kì ảo với bao loàivật sinh sống, mùa xuân của cây, nắng và nóng luồn qua kẽ lá, ko chói lóachỉ đầy đủ soi đường tôi đi. đông đảo chú hươu con, nai con vừa kính chào đời, đangtập đi, bập bẹ kêu. Chim kêu ríu rít mang về cho tôi đông đảo cành hoađầu xuân. Xa xa là giờ đồng hồ nước chảy, một con suối sẽ tỏa sáng phủ lánhtrong ánh nắng, xanh ngắt và sở hữu trong mình hồ hết chú cá nhỏ... Nắngvụt tắt và mặt trời biến thành trái mong lửa từ trần dần sau núi.Mànđêm buông xuống, tôi nằm dài trên một quả đồi nhỏ, hít thở không khíchưa thấm lạnh do sương đêm. Mùi hoa cỏ thơm thoang thoảng khiến conngười lâng lâng, mở mắt và đếm những vì sao đang lấp lánh lung linh trên bầu trờiđêm. Ko hiểu sao nhìn những bởi vì sao lung linh tôi lại nhớ đến các tánlá cây được nắng nóng chiếu xuyên thấu khi tôi ngước nhìn bầu trời trong khurừng vừa đi qua. Trăng ko tròn, chỉ là một trong lưỡi liềm thai bĩnh tủ lósau làn mây mỏng. Những bởi sao ngày 1 sáng và nhiều hơn, ko thểđếm hết, thay vày thế, tôi sắp xếp chúng thành những con vật dễ thương.Tôi cứ xếp mãi, xếp mãi rồi ngủ quên dịp nào không biết. Đêm đó tôi baykhỏi phương diện đất, ngủ cạnh loại đèn vầng trăng khuyết thai bĩnh của tôi,các vìấo xếp thành cái giường nhung êm ái và mây phát triển thành chiếc chănmềm mại ấm áp và gió hát ru tôi ngủ...Để bình minh thức giấc, mặttrời mỉm cười nhẹ nhàng, chuyển nắng sớm mai khẽ lay tôi dậy nhằm tiếp tụcchuyến phiêu lưu đi kiếm câu truyện cổ tích mang đến riêng tôi..............Tôi đã có lần có một câu truyện cổ mang đến riêng mình như thế đấy.Ai cũng có giấc mơ riêng của mình và tôi mơ được sống yên ổn bình, trường đoản cú donhư vậy nhưng bạn ta chỉthường mơ đều gì mình cực nhọc mà đạt được. "Truyện cổ tích" theo nghĩanào đi chăng nữa cũng là số đông câu truyện về phần lớn giấc mơ của conngười, giấc mơ được sống hạnh phúc dẫu cho cuộc sống thường ngày có cụ nào, chỉcần phiên bản thân cảm thấy đủ, cảm thấy hạnh phúc là được rồi. Khi còn nhỏ, tôithích truyện cổ tích do truyện nào cũng ngừng thật gồm hậu, tất cảđều suôn sẻ của tôi và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn sốngtrong quả đât cổ tích của chính mình. Tôi nhớ, hồi trước tôi ghét nhữngtruyện cổ của Andersen làm cho sao! không tồn tại truyện như thế nào của ông là kết thúcthật hậu hĩnh, thiệt tròn trịa. Vì sao "Đàn thiên nga" cùng cô côngchúa bé dại đã xấu số dường ấy mà sau cùng khi chạm chán lại nhau, Andersenlại còn lại một bên cánh của hoàng tử út, tôi thắc mắc, lý do ôngkhông thể mang đến công chúa "cố thì rứa nốt đi" còn mỗi cánh tay thôi mà.Khi ấy, tập làm cho văn bên trên lớp bao gồm đề là "Hãy viết tiếp một câu truyện cổmà em thích" với tôi đang viết tiếp "Đàn thiên nga", tôi đang để song cánhcủa hoàng tử út quay trở về nguyên dạng. Tôi nghĩ về tôi là fan đã cứu giúp hoàngtử..Càng khủng lên, càng đối mặt với nhiều cái hotline là "thực tế", tôi new biết"Truyện cổ tích" không có thật, cơ mà nếu như ý "Truyện cổ tích" tất cả xảyra cùng với ai đó cùng tôi ước nguyện bạn đó là tôi thì lại chẳng bao giờđược. Chắc chắn rằng vậy! cùng tôi đôi khi lưu ý đến rất nhiều, tôi mơ mộng không hề ít nhưng phần nhiều ước mơ kia tôi nghĩ sẽ chẳng baogiờ thành lúc này được. Và rồi tôi ghi nhớ tới Andersen. Tôi bước đầu tìmđọc tất cả những "Truyện cổ tích" của ông cùng tôi thấy đó mới đúng là"Truyện cổ tích". Trong trái đất thực, không tồn tại chuyện gì là xảy ratheo ý muốn của người sử dụng cả, Andersen đã cho thấy điều ấy trong toàn bộ cáctác phẩm của ông. Thực tế khi nào cũng đi ngược lại, nhưng trong giâyphút tuyệt vọng nhất lại luôn có một vầng sáng sủa le lói, nó hoàn toàn có thể mờ hơncũng rất có thể sáng hơn, tùy vào sự nỗ lực và ước ao ước mãnh liệt của nhânvật. Với tôi nhận biết đó là tia sáng sủa của hy vọng. Hi vọng đạt được mộtcái gì này mà ta rất có thể không đạt được nhưng ta vẫn tiếp tục hy vọng, còn hyvọng là còn tất cả..."Cây thông" ấy, khi đọc được những ước muốn củanó, tôi đã phát khóc lên. Tôi không cảm giác được hầu hết thứ sắc sảo như

Bạn đang xem: Những câu nói hay về truyện cổ tích

Andersen cơ mà tôi cũng có một trái tim. Có bao giờ bạn bỏ đi nhữngcái đã dùng dứt hoặc dùng nó vào việc gì khác, bạn có suy nghĩ rằngchúng cũng có những ước ao muốn, phần nhiều ước vọng cuối cùng giống như conngười trước lúc lìa ngoài cõi trần? vớ nhiên, cầu mơ được liên tục tồntại cùng hưởng các niềm vui luôn tồn tại dẫu vậy đôi sự thật thì điều đókhông lúc nào diễn ra, nhưng tối thiểu "Cây thông" cùng cả "Cây sồi" của
Andersen đang được tận thưởng những ngày thật sự hạnh phúc, nhằm trước khira đi, trước lúc tan biến, chúng nhớ lại, tất cả lại hầu hết kỉ niệm thiệt sựtuyệt vời... "Truyện cổ tích" chẳng khi nào xảy ra! Andersen vẫn nóivới họ điều này trong bao gồm những "Câu truyện cổ tích" của ông.Nghe xích míc không? Tôi thấy thật mâu thuẫn quá! Nhưng bao gồm mâuthuẫn này đã hỗ trợ tôi hiểu biết thêm những gì. Có những người dân biết rằng"Truyện cổ tích" chẳng lúc nào có thật mà lại lại cứ luôn đắm bản thân trongđó, vậy liệu họ vẫn muốn đắm mình trong những câu truyện đầy bi thiết đaucủa Andersen, họ vẫn hiểu "Truyện cổ tích" cũng là một phần của hiệnthực nhức khổ, hoàn toàn có thể nó làm cuộc sống vui vẻ với rất nhiều ước mơ cơ mà đólà các ước mơ không khi nào thực hiện tại được. Cùng với Andersen, bạn đượcbiết tới tia nắng le lói của hy vọng giữa những khi nguy cấp nhất vàbạn cầm cố gắng, nỗ lực rồi các bạn sẽ được đền đáp bằng giây phút hạnh phúccuối cùng. "Cô bé nhỏ bán diêm" hạnh phúc không? bây giờ có lẽ cô hạnh phúcrồi, có lẽ...Chẳng mấy đứa trẻ ưng ý câu truyện này nhưng lại cũng chẳng cóđứa trẻ nào lần chần hoặc không nhớ ví như từng một lần hiểu nó. Nó insâu đậm trong trí óc tôi và tôi ghét Andersen bởi vì không nhằm cô nhỏ xíu sống.Nhưng rồi một ngày tôi hiểu, nếu như cô bé xíu sống được buổi tối nay thì buổi tối mai cólẽ vẫn còn giá buốt hơn. Tôi gọi "Truyện cổ tích" thực sự đã đi đến với cô békhi cô thấy bà của mình. Andersen không khi nào để một xong hạnhphúc thần kì dẫu vậy nó luôn luôn đưa các sự đau buồn đến loại gọi là "giảithoát"...cũng y hệt như "Nàng tiên cá", cô ấy đã biểu đạt mình đúng làmột "nàng tiên" và bây chừ cô ấy niềm hạnh phúc trong thoải mái khi được giúpngười không giống hạnh phúc, xóa chảy đi phần nhiều nỗi đau với thực sự được "giảithoát"...Tôi thật sự suy nghĩ lại, nếu không có Andersen thì liệu tôicó thể trị lành cánh tay đến hoàng tử út vào "Đàn thiên nga" bằngchính ngòi cây bút của tôi được không? chắc chắn là không. Giả dụ Andersen có tác dụng đượcthì ông đã làm rồi, mà lại với ông việc đó chẳng nặng nề gì tuy nhiên ông đã khônglàm thế. Vì chưng sao ư? gồm lẽ, theo tôi, do ông ao ước để bọn họ biết"Truyện cổ tích" là phần lớn câu truyện được tạo thành từ thiết yếu chúngta..."Những cô nàng xấu xí", phiên bản thân họ thấy mình xấu xí đơn giản và dễ dàng vì chúng ta mãi ngập trong câu truyện của người khác và tự dìm mình xấu xí nhưng mà thôi. Vậy thì liệu bọn họ có thật sự nỗ lực để tạo ra "Truyện cổ tích" chochính mình xuất xắc chỉ mãi đắm chìm vào phần đa câu truyện của bạn khác?
Nếu là bạn, thì bạn chọn lựa cách nào? chúng ta biết đấy, bạn có thể thayđổi số phận bởi việc chuyển đổi dần trong những bước đi bé dại trên chặngđường lâu năm của cuộc đời. Cần rồi! Truyện cổ tích là không tồn tại thật nhưngnó vẫn tồn tại. Hãy mỉm cười đối với tất cả thế giới với khi mở mắt ra bạn sẽ thấy nhân loại đáp trả các bạn chính thú vui đó.(Bức tranh về một thành tháp trong truyện cổ tích của hoạ sỹ lừng danh Thomas Kinkade)

Xem thêm: Tiểu Thuyết Và Sách Tiếng Anh Hay Dễ Đọc Tiếng Anh Kinh Điển Pdf Kèm File Audio!

Người càng thông thái, càng hiểu nhiều, và phần đông người uyên bác nhất là những người dân đọc những nhất.

The wiser a man becomes, the more he will read, & those who are wisest read most.


*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*

*

*

Trang nhà | ra mắt | chính sách riêng tư | Điều khoản sử dụng | liên hệ | Sơ vật dụng trang | DMCA.com Protection Status