Vanvn- Trang Thụy thương hiệu thật Nguyễn Thị Trang, sinh ngày 11.11.1989, quê quán Hương Trà, mùi hương Khê, Hà Tĩnh. Hiện tại đang sinh sống trong Hà Nội. Tốt nghiệp Khoa lý luận chính trị học viện chuyên nghành Báo chí. Truyện ngắn Trang Thụy có vẻ như tiếp diễn các giọng văn bọn chị như: Bùi Thị Như Lan, Đỗ Bích Thúy… dẫu vậy ở tác giả này lại nổi lên mẫu chất “bạo loạn” vào văn học, đồ vật gi cô ta cũng thích ngường ngược một tí, con đường đang quang tuy nhiên lại say mê quàng vào vết mờ do bụi rậm. Bởi vì vậy mà các tác phẩm của Trang Thụy có chất riêng rẽ biệt, nhân vật hồ hết mang các cá tính. Với cùng 1 cây cây bút trẻ như vậy này tôi tin tưởng rằng bằng căn nguyên và nghị lực Trang Thụy sẽ có tác dụng tiến xa trên con phố sáng tác. Văn chương yên cầu sự cần mẫn và trách nhiệm, thành quả đó của văn học tập là hiệu quả của sự rứa gắng, không giành cho ai gồm tác phong đủng đỉnh… Vanvn.vn xin trình làng đến độc giả truyện ngắn “Duyên muộn” và “Ô mai got” của chị. Bạn đang xem: Truyện ngắn hay của các tác giả trẻ
DUYÊN MUỘN
Trời lại sáng. Hôm mai cứ nuốt rồi nhè nhau ra ko biết chán, riêng biệt y thì đã ngán lắm. Y bực bội ra phía bờ rào bẻ nhánh chè tàu làm cho tăm xỉa. Bên kia rào, bên góa phụ trẻ con vẫn sở hữu then yên ỉm. Trời cao chọc họng rồi nhưng vẫn chưa quét tước gì. Rõ chán! Đâu ra loại thứ bọn bà lười tung thây nạm nhỉ? Một tá ý nghĩ tai quái nhảy múa trong đầu, y bặm môi ném hòn đá tiến công đốp vào vách sườn lưng nhà ả. Tức thì có tiếng sột soạt, nháng thấy bóng bạn dật dờ như ma đói trong chòi hoang.
Nhà văn trẻ con Trang ThụyNhà ngay cạnh vách nhưng mà đã khi nào y hỏi ả nổi một câu. Chỉ đứng vị trí này rào len lén chú ý sang. Đời lính tráng không ngán một thằng phỉ nào, vắt mà nhắc tới đàn bà y lại rét gáy. Ghi nhớ lại ngày giải ngũ, đám đàn bà chạy lỏng cả cạp quần do trông thấy dòng đầu hói nhoáng, trống hoác như hố bom của y. Họ kháo nhau y bị thuốc diệt cỏ gặm đến trụi lủi, ko bấu víu vào đâu được. Y đem cái tự ái ấy vào rừng làm các bạn với gỗ, từ nhủ vướng vào bọn bà chỉ ngổn ngang cái thân, thà nhằm ma rừng hốt vía có khi còn đòi lại được. Thế bắt đầu biết, giống đực cũng vượt lứa lỡ thì chứ riêng rẽ gì kiểu như cái.
Kể ra y thầm ngóng ả đã và đang hơn nửa đời người. Ngày ấy, y đựng ả như của để dành, nghĩ kè kè liền kề vách cơm không ăn uống thì gạo hãy còn, ai dè về cho đầu làng bắt đầu hay “đóa nhài cắm bãi lâu nhâu” mất rồi.
Ả vớ đề xuất thằng ông xã nát rượu. Hắn tặng ngay ả những tháng ngày rượu tràn mi đong đầy nước mắt, tập mang lại ả nếm đủ mùi rồi bỏ. Bẵng vài ba năm, hắn ngọt nhạt bứng luôn luôn thằng cu con. Ngót nghét cả chục năm ả sinh sống kiếp nạ dòng góa bụa. Chuyện vẫn phanh lại nghỉ ngơi đó với còn vớt vạt được nếu như không có cái ngày tai vạ đó.
Một mùa hè nắng oi mắt. Xe lu, lắp thêm xúc rầm rập lăn về xó núi. Con đường mòn mòn dần dần phía sau lưng. Ả mở quán nước muốn kiếm xèng ra xèng vào. Hắn tới, mở mẫu giọng mượt mà quá thể:
– Em ko phiền nếu tôi xịt chân xin chén nước chứ?
Ả ngợp trước trơn quan béo đang toan đổ ập xuống. Hắn sà vào tận nơi ả mới sực đon đả:
– Vâng! Anh vào đi ạ! Nắng nắm mà nước nôi vẫn ế ẩm tồn kho anh ạ! Anh uống nhân trần hay rau má?
Mắt hắn đang nhắm tịt do nắng sẽ hưng hửng mở. Tháo dỡ kính, bóp sống mũi, giọng hắn chùng hẳn xuống:
– Em giống bà xã anh thế! Chỉ làm bếp hai thứ nước này giải khát. Nhớ tiếc là cô ấy mất hơi lâu rồi. Anh uống cả hai loại. Ít đường thôi nhé?
– Anh đi kiểm tra chất lượng công trình. Bọn anh về lớp bụi quá nên không em?
Ả phe phẩy quạt mo, xởi lởi đón lời:
– lớp bụi gì đâu ạ! ung dung rỗi, anh xẹp quán kháng thiu trộn nước em nấu bếp nhé?
Hay quá! Hắn bắt ngay lập tức lời ả:
Anh mong mỏi chống thiu cho cả chủ. Em chấp nhận không?
Mặc ả tin tốt không? Hắn rót loài kiến vào tai, anh anh em em ngọt xớt rồi rảo bước ra ngoài. Hắn qua lại tỉ tê với ả, có trời xanh hội chứng giám chén nước ả nấu ăn giải nhiệt thân thanh thiên, không có đêm vằng vặc nào cả. Hắn lè lưỡi đếm tiền trả mang đến ả, chẳng gồm gì là không sòng phẳng làm việc đây. Hắn chuyển tờ tiền khổng lồ đùng, ả không tồn tại “thối” hắn dúi luôn luôn vào tay hotline là trừ dần phí hạ nhiệt. Ả bị tiêu diệt mê chết mệt hắn. Giai khu đất Bắc phong lưu, hào nhoáng. Ăn nói gọn gẽ, kín đáo kẽ, ngắt từng chấm phẩy… Chuyện gì cho tới nó cũng đề nghị tới.
Chiều chập choạng, con gà loáng quáng mắc màn đi ngủ. Sấm sét đuổi hắn chui tọt vào trong nhà ả, vừa gặp mặt hắn sẽ hỏi:
– Em còn cơm thừa không, mang đến anh xin vực?
Ả nhũn không còn dây dựa vào người, thấy tội mang lại hắn. Ngần ấy tuổi còn nay trên đây mai đó, bữa no bữa lỡ. Ả không rụt rè nhóm lửa thổi cơm, dí cá mòi nại nỉ hắn. Hắn ăn uống như kẻ sắp bị tiêu diệt đói vớ được bánh màn thầu. Ả se sắt, nhộn nhạo mớ tơ lòng. Hơi thở hắn hong khô bức tường in bóng nhị người. Ấm quá! domain authority thịt ả reo lên, bọn chúng giãn căng ra. Trông ả bây chừ mây mẩy như đỗ đỏ hút no nước. Buộc phải hơi đàn bà chạm chán hơi bọn ông, các thớ giết thịt cứ căng phềnh lên cố kỉnh chăng?
Hạnh phúc vốn nhiều năm chẳng tày gang… Một chiều đông giá mướt, mưa phùn giăng mọi lối. Một mụ lũ bà hổ báo dấn thân nhà ả. Đúng lúc, ả và hắn sẽ lắp gắp mang đến nhau. Mụ hất tung tóe một lố giản solo đang cóp nhặt trên bàn. Ả hứng trọn mẫu xô nhúi cắm đầu vào cột nhà đương nhiên tiếng thét xé không gian:
– Cái con đào mỏ kia? mi khép mở với ai mang kệ cha mày. Sao đến ck bà mày cũng không tha?
Ả bổ ngửa người. Vấp ngã ra bà xã hắn còn sinh sống đâu đã xanh tươi cỏ như hắn nói. Lẽ làm sao lại thế? Ả vẫn còn đấy chưa tin vào tai mình. Chiếc máu hoán vị Thư của đàn bà quả gớm gớm. Mụ sỉ vả hết nhẽ, moi móc hoành tráng hang hốc lên nhằm vò xé. Lốt chân răng hằn lên domain authority thịt, tiết non rịn ra xanh tươi như vệt chó táp. Dân làng Lá được thể kiếm câu chuyện làm quà, góa bụa tằng tịu cùng với thầu cầu đường giao thông thành tin sốt dẻo từ trên đầu ngõ mang đến tận xó xỉnh chuồng gà. Ngần ấy năm cô quả nay chắp vá cộp cạp rất nhiều tưởng bắt buộc cơm cháo gì. Ai dè khoảnh khắc đã bê hoảng sợ mắt. đồ vật già nhân nghĩa non vợ ck nó giường vánh, ráo hoảnh nhiều khi quá lố.
Cuộc đời ả gói gọn lại chỉ bao gồm thế, so với những bà những chị trong làng mạc thì mẫu cơ sự rình rang ấy xứng đáng được liệt vào mặt hàng dữ dội, cả làng người nào cũng biết. Y thấy ghét loại bầy bà đê mê hố đó. Thiếu thì cũng đã thiếu rồi, ai lại đi rước điều tiếng về làm trang sức quý bao giờ. Tự nhiên y thấy bực mình. Dung dịch lào cũng hết nhẵn không vét nổi lại một bi đến là khiêu khích. Y ngấp nghé hàng rào trông thanh lịch nhà mặt ấy, người đàn bà đang trở dậy.
Trông thấy y, ả hồi hộp gọi:
– Anh La… m!
Ả call tên y tuy vậy phát âm ko rõ. Trên đống má lồ lộ mấy đốm nâu xanh như màu da nám chắc chắn rằng dư âm của thị phi. Cố gắng lắm y new nhếch mép lên để hở mấy mẩu răng ra xin chào ả. Chén nước chè rụt rè đáp xuống phương diện bàn. Y nhíu mày quét qua ả, ngoài ra cái dại nào thì cũng để lại sản phẩm. Ả chửa! Ngụm nước rộp đắng trong vùng miệng, y hỏi đoàng đoàng như nã cả băng đạn:
– Mấy mon rồi? Ăn được gì không? Tăng cân hay giảm? họ hàng… À không! ba nó biết chưa?
Ả trừng mắt trát lên khía cạnh y một tấm phấn vô duyên thiết yếu nào cạo mỏng. Y quên mất vấn đề con gì chửa cũng dữ. Đôi mắt đó nói trực tiếp với y:
– ông chồng con gì nhưng gặng hỏi tín đồ ta như thế?
Y thọng mặt như giẻ vệ sinh dúng nước, ậm ạch kéo ấm ức ra về. Chiếc kiểu chà dép xoèn xoẹt ấy dễ chừng làm cho mòn đường bị tiêu diệt cỏ. Lớp niêm mạc vốn miễn dịch với bầy bà bong ra ra trông thiệt nham nhở. Phải! ông xã con gì chứ? Cũng chỉ là người dưng thôi mà. Vô duyên hết cả phần thiên hạ. Y lủm bủm chữa thẹn để thổi nhẹ đi nỗi hiềm đang đụng lên xoắn xít. Người ta khổ vị yêu ko đúng chỗ còn y khổ vì không thể chỗ để mà lại yêu. Đời vẫn tốt vẩn vơ như thế. Vừa vào mang lại cổng đã gặp mặt ngay bà cô nhọn mỏ:
– Anh vừa ở chỗ nào về? thiếu hụt gì nhưng mà lân la vào mẫu xó ấy? trần thế chọc đũa vào nhà mình mang lại nơi rồi đấy.
Sẵn huyết bực trong fan y gằn giọng cãi:
– sốt ruột! người ta bán thuốc lào, con cháu thèm thuốc cụ thôi. Cô cứ bới chuyện ra cơ mà nói.
Đã chũm bà càng không tha:
– dung dịch lào? Tôi chả tin. Thay thuốc lào ở chỗ này rít loại gì? Anh liệu lên lâm ngôi trường sớm đi. Ở bên ngày như thế nào sa mồi nhử con nhền nhện ngày đó. Mạt phúc mạt vận cũng không đi rước loại kiểu lúng liếng ấy về. Anh nhớ mang lời tôi.
Lời bà cô phi trực tiếp vào đống tự ái đang rò rỉ, tức khí y gào toáng lên:
– Lên thì lên! Chừng ấy thôi nhưng cô nói lắm. Đã tất cả miếng làm sao đâu nhưng mà xúc giờ đút vào mồm tôi? và dù dòng thằng này có thậm thụt gì thì cũng chẳng việc gì đến tía con bên nhà nào. Hoa thân trời chẳng của người nào sất. Rõ rỗi hơi! Cứ bươi móc, săm soi… tất cả mà nát hết lương duyên.
– Lương duyên gì với chiếc ngữ ấy? Anh cuốn gói lên rừng đến tôi. Cuốn ngay!
Đuổi thì đi! Mũi nhằm mục đích nhặm cay, y bực tức bẻ cong từng con dốc. Trời sa sầm nét khía cạnh xẹt bung ra gần như vệt cào xước mặt. Cơn đằng đông xua đuổi theo giáp đít y cũng kệ. Sấm rền vang lôi cổ đám măng rừng nhỏm dậy. Bao lắng lo không biết ở chỗ nào ùa về, kéo hơi thở y nhiều năm ra ngăng ngẳng. Tiếng này, hẳn ả đã trở nên bôi trát tèm nhem lên mặt. Thân lũ bà nhỡ nhàng ban đêm gió trang bị biết luân phiên xở hình dáng gì. Người nào cũng bóng gió xa xôi biết hotline ai cho phải? Đúng thật là… lúc không lại nhớ tín đồ dưng cầm cố này? Y trở mình cấu vào lưng chiến hữu:
– vào cuối tuần tao có bài toán cần xuống núi. Mày làm việc lại tách nốt xe mộc này nhé?
– Cần bài toán gì? Vẽ chuyện! Bê hẳn một tá lên phía trên đi.
Y chặc lưỡi mượn trợ thời một lý do:
– Không! Tao về vời thầy cúng cắt phắt duyên với con ma rừng đi. Nó bám dai như đỉa ko tòm tem gì được. Từng nào năm tầm thường chạ với gỗ vẫn chưa lợp nổi một ngôi nhà với ai. Luẩn quẩn quanh duy nhất đống mộc nằm ườn thây ra hóng lột trần… Bói ra ma nhưng thôi cứ test xem, nhỡ được thì sao?
Nghe thế, thằng bạn bật ngửa người:
– có mà rước quỷ rước ma về nhà, chỉ tổ tốn nước nôi xôi cúng. Trần thế hợp tan nhặng xị còn ông chín nẫu cũng chẳng vong như thế nào ám. Thôi! Cờ mang lại tay ai tín đồ đó phất. Mẫu số ma trơi nó thế. Nắm còn ả Mây? Làng sắp tới lên trên đây bắt ông về quy án đấy. Bọn họ bảo ông là nhà sản xuất chứ chưa hẳn cái thằng sề kia. Ai bảo ngóng ả mang đến lắm vào. Do ở đời rất hiếm thằng nào ngây ngô để được giờ tử tế cần thiên hạ túm cổ ông, bắt chiếc đầu hói của ông nhóm mũ. Hiểu chưa?
Y cáu tiết mong muốn thụi mang lại thằng lắm mồm mấy phát. Loại mồm hầm hố y hệt bạn hữu chèo bẻo dưới xuôi. Nấn ná lại nệm tổ ê lưng, y bỏ ra phía bên ngoài đốt thuốc. Đêm đại nghìn ma quái, tiếng bóc tách chọc nơi bắt đầu chui lên của măng làm nỗi ghi nhớ Mây công khai minh bạch vạ vật, chẳng thể nào nhàn nhạt đi được. Có bao giờ Mây chỉ là trận mưa ảo? chưa kịp mơn trớn lên đụn má vẫn hóa hơi ngay khi vừa mới lơ lửng sườn lưng chừng trời? Không! dù Mây bao gồm là mưa đậm sệt a xít làm biến dạng thể xác này cũng đề xuất giữ bởi được. Y vơ cấp đám quần áo ẩm, cõng trên lưng con dốc cheo leo xuống núi.
Cả làng mạc mất điện. Đám bọn bà con gái kéo nhau đi lễ rất nhiều mai kia new về. Mỗi lúc họ hành hương, lũ ông trong nhà lại lắm kẻ mắc bệnh mộng du. Trong cả y cũng không ngoại lệ. Y xắn ống lội ra phía bờ rào, vạch một lỗ nhòm sang mặt ấy. Căn nhà lá cửa ngõ ngõ về tối thui. Gồm bóng fan mò mẫm châm đèn, tương đối dầu thư thả nhả hơi. Ả vẫn thế, lại thui thủi như bó củi mắc hội chứng tự kỷ.
– Cô Mây… Cô Mây ơi!
Y hotline ả như ước ao cả làng nghe thấy. Có gì đó nằng nặng vẫn khấp khởi trên vai.
– Tôi mang mang đến cô thứ này hay lắm!
Cần gì ả mời, y xăm xăm vào nhà tự nhiên như ruồi nhảy váy đầm trong mâm cỗ. Ả tựa lưng vào cột nhà, phương diện nghệt ra nói cùng với y bởi cái giọng giá buốt tanh:
– Anh về đi. Nhà gần kề vách cũng không thân thiện gì. Anh có tác dụng thế fan làng chê anh dại, xã này một mình tôi đần dốt là được rồi.
Nén cái máu tự ái lại, y kéo mắt ả nhòm vào bao tải:
– Cô xem! Toàn măng. Ai bảo chửa ăn măng đẻ nhỏ mọc lông dày đặc như lại tổ? Đúng là ma yếu không bằng bạn nhát, có chút tương đối rừng vào oắt bé sẽ béo vổng như luồng. Măng nướng chấm muối ớt nhé. Ngồi xuống đi, sao cứ đứng mãi thế?
Ả buông lỏng cơ hàm xuýt xoa ăn thỏa thích. Vết chân chim giãn nở ra tan vào má. Môi ả hồng, nhẵn mẩy phần nhiều đường vân ngơ ngác. Hơi núi rừng liên hồi lẩn vào dây rốn, đứa nhỏ nhắn con đạp túi vết mờ do bụi in cả ngón chân lên bụng mẹ. Loại xác ve sầu vô hồn được tưới tắm bất chợt trở yêu cầu mỡ màng, hoang dại. Run rủi cố gắng nào, buổi xế chiều loại đầu hói lại được giời đại xá cho một mái tình, đầy đủ cả trâu lẫn nghé. Còn điều gì khác dịu dàng rộng khi hai kẻ cô đơn biết bấu đem nhau giữa cuộc đời. Nghĩ cũng đáng để y mơ một giấc mơ có thật và phải thật dài.
Bảnh đôi mắt y băng xăng bổ củi, chặt mía, luộc trứng, bươi khoai lang… vớ tần tật y tuồn hết qua sản phẩm rào đến ả. Chó chui mãi cũng thành đường tơ lụa. Một lỗ chó chui là nên và đủ nhằm tiếp tế từng chuyến mặt hàng trót lọt, chẳng sợ nhỏ mụ làm sao biết để bươi banh ra. Nuốm cho măng bé làm búp măng non bự lên thân rừng đời vậy. Y nở cả phòng phổi mang lại ý nghĩ đẩy đà đó.
…
Gió lào gào thét, ông khía cạnh trời hể hả cào muối bột trên cánh đồng nồng nực nước. Một gò lim già phơi sườn lưng trần nhẫy mỡ, ban mai giữa đại ngàn càng thêm rét bỏng. Y dán khía cạnh xuống đất, tiếng người cũng không vực nổi lên.
– Anh Lãm ơi! Ai vác bé lên nạp năng lượng vạ này? Anh ra nhưng mà xem! Mau lên!
Tiếng thằng Cai xỏ lá, nó đá đểu mình trên đây mà. Kệ xác nó!
– Anh Lãm ơi!
Quái! Tiếng bầy bà sao quen thuộc lạ? lẽ nào là… Y nhảy nhào xuống gọi toáng lên:
– Ôi Mây! M… ẹ thằng Cai. Sao mày không nói sớm?
Cả lâm ngôi trường nháo nhào phân phát tin hỏa tốc. Mồm thằng Cai rồ lên như máy cưa:
– Bớ làng! Bớ rừng! Ma thiếu phụ hiện hình. Ma xách đồ dùng lên thăm anh em.
Trưa hôm ấy, rừng đón hơi hám của đàn bà bên dưới xuôi. Cả lán múa may tảo cuồng thuộc xoong cá mắm mặn chát, ngọt thấu cổ họng chui lên. Y say tình cà tưng như con nít hóng hớt chuyện bạn lớn. Thằng Cai rung đùi rầm rập, mồm xoen xoét ra vẻ tâm lý lắm:
– Thôi… để chén bát em rửa cho, bác bỏ dẫn chị đi du hý đi. Nhớ cầm thuổng tranh thủ bẩy măng. Mặc dù nhiên… chưng phải nghe em! Cao thủ không bởi tranh thủ.
Bố thằng ôn con. đổ vỡ chum mang lại nơi rồi còn tranh thủ mẫu nỗi gì? không mau phắn xuống bếp, lè nhè ông đá lăn xuống suối bây giờ. Chưa lúc nào lâm trường xôn xao đến thế. Cứ như lũ bà nơi đâu thì sinh sống đó có chuyện. Ả tản cách thật chậm. Một cái bụng võng xuống, rung nhẹ một chút ít thôi cũng đủ đẻ rơi giữa rừng. Đôi nhân ngãi vô tứ rủ rỉ mặc mang lại lão thông già nhíu mày rên khẽ do mất máu. Rõ khổ! Cứ cho mùa fan ta lại ban mang đến lão mấy vệt chém và cái bát hứng tiết.
– Bụng đang lừng lững vắt này còn lên đây làm gì? Đường sá xa xôi, em không hại đẻ rơi con rồi khắc tên là “Rớt” sao?
Ả sằng sặc cười, phô hàm răng xỉn màu sắc mủ chuối:
– nhỏ nhớ anh! Xa mấy đi mãi rồi cũng đến mà. Anh không vui lúc mẹ con trẻ lên sao?
Mùi chua bay ra từ cái đầu hói trở buộc phải thu hút, ả hờn dỗi rúc đầu vào nách y. Mồ hôi phát rồ lên lưu lại thành vũng rin rít phía dưới cổ. Với chiếc pha này thì đến lươn cũng đề nghị ngóc đầu dậy thành rắn huống gì con ong đang đi vào hồi khát mật như y. Ghi nhớ ra điều gì ả ngay thức thì thò tay vào túi. Ổ bánh mỳ to bởi cái nón ló cổng output ú òa:
– Òa! Anh nạp năng lượng đi? Bánh còn giòn lắm!
Vừa va tay, ổ bánh sẽ cong cớn lên thô đanh lại. Đáp xuống bến bãi cỏ mau chóng hút ẩm dai danh dách, nạp năng lượng nó tất cả khác nào làm cho chó nhai giẻ. Nó ghét y, y cũng chẳng ưa gì nó. Làng làm những gì có ổ bánh to, ném chó chó bị tiêu diệt đến thế? mình đã chạm chán ổ bánh này ở đâu rồi? Ở đâu nhỉ… Thôi chết rồi! Tin vào võ đoán của mình, y dựng tức thì ả dậy:
– Em rước bánh nơi đâu ra? mẫu thằng dê sề có vào nên không? Quân xỏ lá! Dám vác mặt vào làng mạc nữa à? Em dấn bánh có tác dụng gì? Em đói khát hay em chưa hoàn thành tình cùng với hắn?
Ả đỏ rựng lông mày, méo mó phân bua:
– Hắn chết mất xác rồi. Em tự vả vào khía cạnh mình không đủ xuất xắc sao? Đừng dằn vặt em nữa! Anh ko về ko biết. Lò bánh mỳ dưới huyện vào làng cung cấp rong. Hai ngàn một ổ, nghĩ về trên này không tồn tại nên em mang cho anh.
Nước mắt khi nào cũng là vũ khí buổi tối tân của bầy bà, rất mực lợi hại. Ngày tiết trong fan điều hòa trở lại, y thấy mình quả không phải:
– Anh không nên rồi! tại anh ganh quá! À Mây này? Mai mốt mẹ tròn nhỏ vuông bản thân lên sinh hoạt hẳn bên trên này nhé? Đừng sống nghỉ ngơi làng nữa, ngộp lắm!
Làng mà… Ngày nào ko phanh thây con ruồi ra giải phẫu thì đó cấm bắt buộc là làng. Vẫn tồn tại ấm ức, ả bóp mũi cấm đoán y thở.
– Lên phía trên em biết làm cho gì? tuyệt em đưa mắm muối bột lên bán ra cho bà con? Năng nhặt chặt bị, gắng kiếm tí đỉnh để giành cho con bản thân đi học.
– Ừ! Sinh kết thúc rồi tính. Lâm ngôi trường cũng chuẩn bị xây dứt dãy công ty tập thể. Sinh sống trên này không phải lánh được đời mà lại được loại vui khỏe mạnh mỗi ngày, chẳng lo bị nóng!
Đôi chim cu vẫn hì hục đan ổ thì đề xuất gió thằng Cai nơi đâu xồng xộc tới:
– Anh Lãm ơi! Về lán mau! Bà gì má hóp hóp, khía cạnh nhòn nhọn lên tìm kiếm anh. Bà ấy đang có tác dụng toáng lên… do chuyện gì em không biết. Sao hôm nay, đa số người tìm anh thế?
Không rất cần phải về, bà cô lần theo dấu chân thằng Cai đã tìm đến tận nơi. Cái miệng được tỉa vót tất cả khác, nó thanh mảnh nhọn như chông:
– Á à! Tôi hiểu rồi! đi dạo này anh năng về nhà nguyên nhân là bận nuôi nhỏ tu hú. Vày con hồ ly tinh này mà nóng vội ngược xuôi chứ gì? Anh ngu nó vừa vừa thôi. Của nả nào cho vừa khéo quân lơi lả hả anh?
Lời bà cô nghe đến chối tai. Ở đời biết thằng nào tốt thằng làm sao dở. Gồm chăng chỉ đều thằng dám cược dám mất, gồm gieo gồm gặt nhưng mà thôi. Y cố hãm lại khí nóng đã xung thiên để lựa lời thưa gửi:
– Cô đừng nói thế. Cháu đã suy nghĩ rồi. Cá vào ao ai công ty ấy được. Cháu không có con bắt buộc trời yêu thương trời cho. Cô đi lễ những phương hẳn Phật cũng dạy con người sống gồm duyên gồm nợ, phúc họa luân phiên, phải ghi nhận từ bi hỉ xả. Cô làm cho ơn tác thành cho bọn cháu.
Lẽ thường, mọi khi đức tin trỗi dậy con bạn ta ngay tắp lự nhũn ra, cầm cố mà:
– Đồ điên! Đàn bà thôn này vôi hóa không còn cả rồi hay sao? Anh cứ yêu cầu bôi trát lên mặt tôi như thế mới thỏa nên không? con giời đánh, thấy mày bịt khía cạnh xách làn tao sẽ nghi nghi… Mày có tha cho cháu tao không?
Ả yếu hèn như bé sên, bị giằng nhẹ đã xẻ tày mông. Y chỉ kịp luồn tay đỡ lấy cái đầu mang lại khỏi đập vào cội cây. Bà nhận ra ngay điều ko may:
– Mau! đem võng gánh xuống viện. Cấp tốc lên!
Tính ra cũng sắp tới tháng đầy đủ ngày, hộ lý trèo hẳn lên bụng để “hò dô ta”, đứa nhỏ xíu bướng bỉnh vẫn nắm thủ không ra hàng. Bác bỏ sĩ phân phát hoảng lúc ả lịm tín đồ đi:
– mẹ tụt máu áp, xuất tiết ồ ạt. Cấp tốc lên! cầm máu mổ gấp!
Truân chuyên bám riết lấy ả lên tận bàn mổ. Nhỏ so rồi bé rạ, con gì cũng khó. Dòng thiên chức vượt cạn ấy không phải người nào cũng vượt qua. Đêm trắng. Khói thuốc loang hành lang, y hói cho gáy chỉ còn nước team mũ cả ngày. Ông trời thích nghịch trò ai bất hạnh hơn ai. Người ở lại trơ trọi, xói lở giữa cuộc đời suôn sẻ hơn chăng? fan đến rồi đi chi bằng không đến sẽ không còn đi. Y thả niềm vui tự vì theo làn khói, bao ý nghĩ chỉ ra cơ hồ nước chao đảo.
Gió giật tung cánh cửa, kéo luôn luôn cả bà mụ đang bận trên fan bộ thứ loang lổ máu đi ra. Trông mụ bấn loàn như nên đi đỡ ngay lập tức ca khác:
– Còn ngây ra đấy à? cơm trắng đâu? Cháo đâu? sở hữu vào nhằm sữa về.
Nói rồi mụ quắn lỗ hậu môn chạy cấm đoán cái mồm y được hỏi. Rõ khỉ! cùng một lúc gồm cả tá tín đồ xách bụng tới đòi đẻ. Ít ra cũng nên nói sữa nào yêu cầu về thì mới hết ngây được chứ? tất cả tiếng tất tả thở phào, tiếng con nít non nớt mè nheo lại sở hữu cả giờ sấm tấn công vỡ chum vỡ vại. Y lách đôi mắt nhòm qua khe cửa. Bên ngoài, gió vốc lá bỏ trên cao, trời lại rục rịch…
Tranh của họa sĩ Nguyễn quang đãng ThiềuÔ MAI GÓT
Tý vân vê dòng chén, để ý nhìn tua lông mèo tập bơi lập lờ thì Mao tới. Ra hiệu chủ quán tiếp thêm rượu, y lướt tay đổ đầy nhì cái chén tanh mùi hương lòng. Rượu chao mình nhoài thoát khỏi miệng rồi tuột vào lòng bát im ỉm. Cầm bát lên, y nhả giọng:
– Cạn hết. Nói tao biết thằng nào. Tao tặng kèm cho nó vài xiên.
Đâm với xiên, biết nó là ôn trang bị nào nhưng mà xiên cùng với đâm. Gẩy nhọt cóc bám dính trên quả ổi, Tý cho vô mồm cắn. Ổi xanh lè, hắn ném bốp vào đầu nhỏ chó mớ ngủ. Chó dựng mõm lên kêu âu ẩu. Mụ Vấn chạy ra ao ước ném lại một dây tuy thế không dám. Cả buôn bản này ai dám láo lếu với hắn, nhắc cả tía vợ. Mao cố ý đặt chén đánh đạch:
– mày say rồi. Hết gây với người lại gây với chó.
Tý lệch lạc bàn, đứng tuốt dậy. Đời thằng Tý này không hề tạo với ai chỉ toàn bị gây. Mở mắt ra đã thấy rừng, tứ bề âm âm binh binh. Vào tối đi đốt than, ăn uống ở đầm đầm với sên vắt. Bự lên lịch sự Lào đi gỗ rồi đặng số, đặng má từ khi sa vào chiếu bạc. Ra tù nhân về rừng thì gặp Cúc, một ả buôn mật ong.
Cúc mê Tý từ đận chục can mật bị ngăn cướp ở cửa ngõ rừng. Tý đi đốt tổ ong, gặp chuyện tức thì vung rựa giải vây. Về sau, ả dính như đỉa néo mông trâu, sản phẩm công nghệ tình yêu bị tiêu diệt tiệt nảy nở rồi to ầm ầm. Anh ả ra mé xóm dựng gian nhà gỗ, trồng độc ngô cùng với chuối. Ngày tháng cứ âm ỉ trôi cho đến cái tối Tào Tháo rượt. Tý cần sự đồng cảm, bắt buộc cả làng mạc cười hề hề vào mặt mà bảo:
– Đồ ngu! có tác dụng thằng đàn ông lại đi ru đời sau vườn chuối. Mọi giá trị đều có thể vắt đổi, một lúc đã thế đổi thì không vớt vát gì được. Thằng đàn ông khoác quần thủng lỗ đít để vợ no cái bụng chứ cố định không san sẻ vợ mình với thằng khác. Cái áo rách nát vẫn ấm hơn chiếc áo domain authority ư. Ấm chiếc quả đấm! Chỉ bao gồm đồ phì độn bắt đầu mặc loại áo bị chó nhay mà đo đắn trét khu đất lên người…
Phải tìm cho ra thằng mặt đen rồi xử tiếp! Vịn bàn đứng dậy, Tý chỉ về phía chấm sáng sủa hắt qua phên liếp khi ẩn lúc hiện:
– bé mặt dày. Nó đỏ lửa, chong đèn như không có gì xảy ra. Tao yêu cầu về, nuốm nó ra bã.
– Sao đêm qua, mày không vắt?
– Mịa kiếp! Chỉ biết hỏi là giỏi. Buổi tối qua, thằng Tào rủ thằng rượu, nhì thằng nạm cho kiệt thì còn sức đâu.
Tý liểng xiểng đi về phía rặng mây có ánh đèn ti hí. Chó quen tương đối không bi đát nhấc mõm sủa, lẳng yên vùi phương diện vào đụn giẻ hôi hám. Đom đóm bé xíu bằng phân tử đỗ nay to ra thêm cái mũ cối, cứ kiểm tra rà như đĩa cất cánh tìm chỗ đáp hạ. “Cút…!”. Mồm quát. Chân núm sổ, Tý đi không vấp khối đá nào. Nhà ở kia, hết tròn lại méo, mờ lại đậm. Đi qua gò rơm ềnh àng, đôi mắt Tý cháy rực lên như pháo sáng rồi tắt ngóm. Nhổ lát riềng đã xáp buồn phiền trong mồm, Tý mỉm cười méo cả con đường lèo xèo gió.
Đi mãi cũng về tới nhà.
Tý ngồi trước vệ thềm có kho bãi rêu chết khét. Gió mon bảy thổi rát bờ vai bám đầy khu đất đỏ. Vườn chuối xào xạc, tàu lá gãy gục còn gượng gạo dậy đung đưa. Cảm hứng trơ trọi, xói lở giữa cuộc sống lại ùa sau này ngần ấy năm bị tiêu diệt rũ. Một ả buôn mật đã buôn cả cuộc sống một thằng đốt than. Dã man! Đàn bà là chiếc giống dã man. Ả ngọt như hũ sành ngấm mật vào tận tủy. Tý chỉ nên hạng kiến, ruồi vì chưng ham hố cơ mà đắm vào rồi chết. Cái gì ngọt hầu như chua mồm giống chén con nước ngô mang đến đường, khi uống vào cứ khe khé sinh sống cổ, re rát mãi.
“Toong!”, Tý nhặt dép ném vào dòng can ko ở đầu hồi. Ném nhức can làm gì. Ném vào con đĩ sau tấm mành rẻ tiền kia kìa. Không nhịn nổi nữa, hắn rít lên:
– bé đĩ! mi đâu rồi?
Ả đợi sấm sét vấp ngã đôi đầu cơ mà hắn lại không rồ dại dột lên. Tý bê thúng lạc ung dung bóc. đèn điện bị khói quây sệt phả ra thứ ánh nắng muỗi mằn, mụ mị. Không một ai nói câu gì nhưng mà nhà cửa, cây xanh đã rũ rượi, chảy hoang. Khuya khoắt, gió thốc qua vườn chuối, vò nham nhở tàu lá hanh rụm. Tiếng dế mòn mỏi sau lùm cây tã bã. Ả vấn tóc đi ra. Thấy cái kiểu rượu vào nhưng vẫn dủng dẳng, ả ngứa đôi mắt ngứa cả mồm:
– Bây giờ, anh tính gắng nào?
– Sao cô lại làm nắm với tôi?
Câu hỏi theo vỏ lạc rơi xuống, ko dép như thế nào dẫm nhưng vẫn lạo xạo như dao cạo rách rưới mép. Trăng ngoi lên trải khá lạnh khắp khoảng tầm sân thống gió. Ả nhếch mép rồi xổ trực tiếp ra sân những lời sợi buốt:
– Tôi chán… đề xuất sống với 1 thằng tay trắng, khía cạnh đen.
– Ngày xưa, cô bảo chỉ cần phải có tôi là đủ.
– Anh cứ thích rỉ tai ngày xưa. Hồi ấy tôi ngớ ngẩn giờ hết rồi.
– núm rốt cuộc cô đề nghị gì sinh sống tôi?
Hỏi cầm cố cũng hỏi. Ả yêu cầu đủ thứ cơ mà ả có được gì? Một bé buôn đổ mặt đường vào mật để kiếm lời. Mưa hay nắng đề nghị còng lưng cuốc xới ngô, khoai. Làng mạc nước nhìn vào hết phẫu thuật lại dè bỉu. Ả bào chữa cha, cãi bà bầu để được mẫu gì? hết vụ này đến vụ khác, trong gian nhà rách nát nát ả tự bào mòn tuổi xuân, chai lỳ cảm xúc. Củi than chèm nhèm với tình ư? Câu ca dao đó xa xửa rồi. Ả không đẻ bởi vì nghĩ “rèo rèo” của ả buôn mật cùng với thằng đốt than sẽ lem luốc, đắng nghét như mẻ mật vượt lửa. Ả ý muốn nó nên trắng trẻo, hồng hào như hạt lạc của mùa màng mới. Phát âm chưa? Tý nhổ hạt đậu phộng ra sàn, xược giọng hỏi:
– Vậy nên, cô nghĩ rất có thể sống thế cả đời?
Ả tiến công rơi giọt mồ hôi sắc vót. Tý nín thở nhặt lạc mốc vứt ra sàn. Vật gì mốc cũng yêu cầu bỏ, của cả lỡ nhai nát bét vẫn bắt buộc nhổ. Nuốt thì móc họng ói ra, cầm nuốt chỉ chuốc khổ vào người. Chưa thấy vụ lùm xùm như thế nào ở làng êm ru cho thế. Chưa thấy thằng đàn ông như thế nào lại yên tâm hơn cả thông thường cỡ đó. Lẽ ra, đêm qua Cúc đã bị chôn sinh sống hoặc ít ra mặt cũng xoay đều như đĩa hát. Sự bình tĩnh của hắn làm cho ả thấy sợ.
Ả từng xem phim về một gã chưng sĩ già bị gặm sừng. Gã sẽ lần lượt dọn dẹp và sắp xếp tất cả, cô vợ là mẻ rác cuối cùng. Cách thức rất tởn dị. Gã xẻo bay mông chị em vợ lớn tốt, thái mỏng mợt lấy nướng trên bếp không khói, cuộn kèm rau củ xà lách để phòng ngán. Cho tới gã ý trung nhân bị xén nhị hạt mít lấy nấu canh rong biển cả để dưỡng nhan mang đến vợ. Ko tê, mê gì gã lẹm sạch mát mộng, mí đưa gương đến ả soi. Cô ả thất kinh xả thân bồn nước sôi căn vặn sẵn, bị tiêu diệt bỏng.
Nghĩ tới đó, khía cạnh ả vón lại còn một dúm như bi dung dịch len vào nõ điếu. Ánh đôi mắt thất thần bấu lấy bậu cửa hằn lại đầy đủ vết xước nham nhở. Trông ả như xà ly hiện nay thân mỗi một khi trăng tròn lên đến nóc ngôi chiêu mộ vắn số. Nhướt nhát và tanh tưởi. Đá rổ lạc vào gầm giường, hắn ra bàn làm cho bi thuốc. Đóm lâm vào hoàn cảnh bô, độ ẩm không đốt được. Sẵn cơn hắn chửi luôn luôn đời bị tiêu diệt dẫm mang lại ruốt bi thuốc cũng phá đám. Nhìn chiếc giường đẫm khá nhộn nhạo Tý càng đổ gắt:
– nhà nghỉ đầy ra. Sao lại nghỉ ngơi đây?
– Nó thích ở đây.
– À ra thế. Nó đã trở lại chưa?
– Nó sang Lào rồi.
Làng này có cả lố thằng khăn gói quý phái Lào, biết nó là thằng chó nào. Tý vò nát vậy vỏ lạc, đau khổ hóa đờm cứ dờn dợn khu vực cuống cổ. Tý dẩu cổ lên để khạc thì trận gió lạc mùa chỗ nào nhào tới xay hắn đề xuất nuốt viên đờm đặc như sữa Ông thọ vào bụng. Cảm hứng buồn mửa theo hắn bạc bẽo bợt xuyên suốt đêm dài.
…
Gió gào thét thế khô dúm râu ngô vừa ló, chói lóa dát xoàn thêm lũy tre phờ rạc. Tý bê cơm nguội ra đầu giếng. Muôi cho vào mồm, muôi rải mang đến gà. Trái cà pháo bào rát cổ họng, bong bóng mép ứa ra trông hắn đờ đẫn, đói khát như chó vào mùa dại. Nắng xiên qua vạt lá xót xảy. Tý vác cuốc ra ruộng. Ngấm mệt, hắn ngồi bệt xuống trảng cỏ bị trườn liếm. Trời trong. Mây trôi xao xuyến rồi mỏng manh dần, rã vào nền trời mặn khăn khắt. Ở bên trên đó, hẳn lão trời sẽ hả hê lắm, trông lồng lộng thế cơ mà. Lão cười cợt cứ cười đi rồi hắn sẽ không còn chửi “mẹ kiếp” nữa đâu mà lại chửi “mẹ trời”. Cùng hắn chửi thật:
– bà bầu trời! Se duyên loại kiểu gì. Se như con cờ ấy.
Gió táp vào mẫu mõm láo lếu hào, hất hắn bửa ngửa. Tại sao, hễ gặp chuyện gì ai cũng lôi “trời” ra nhằm quở? Nghĩ đến đó, hắn nhảy dậy mắt mở to không còn cỡ. Đúng rồi! Đêm nọ, thằng chó đẻ này đã để lại một câu. Nó nói:
“Ô mai gót!”.
“Ô mai gót” là chiếc cuốc mẻ gì? Lẽ ra, thời điểm đó nó phải gọi “Ôi buôn bản ơi? Ối cha mẹ ơi! cứu giúp với…” mới đề xuất chứ? Hay đó là loại phương ngữ mới gia nhập vào làng. Ai như mụ Vấn sắp tới gần. Tý sấn lại chắn lối.
Xem thêm: Tất cả các phim tvb hay nhất và đáng xem nhất, tvbanywhere trang web chính thức
– Tôi hỏi loại này. Bà bao gồm biết “ô mai gót” là gì không?
– Tôi đi chăn bò từ bé, tiếng Việt chưa chắc chắn hết sao gọi được tiếng Tây?
– Ô mai gót là giờ Tây?
– Nghe cũng đoán được là giờ Tây.
– Bà đoán mò, kiên cố gì vẫn là giờ đồng hồ Tây.
– Tôi chắc hẳn rằng là giờ đồng hồ Tây. Kiêng ra. Chú chớ lâu nhâu nữa.
Manh côn trùng vừa lóe lên sẽ tắt phụt. Rốt cuộc lời nói đó phọt ra tự mõm thằng nào? Ai chả nói được câu đó. Với giải pháp nói hắn nghe được, tên kia hẳn có trình độ chuyên môn ngoại ngữ không nhỏ siêu. Ả ngủ cùng với Tây chăng? Tây “ba lô” vẫn sút xe qua mặt đường mòn phía sau rừng keo. Vô lý! Tây vào làng thời điểm nào? Tây có chui vào xó xí, làng cũng biết nhưng mách. Chưa hẳn Tây chính vậy ta mà yêu cầu là ta có học, ko làng nhàng xách chục chữ nhằm rơi mười chữ được. Đừng có nói là… Còn ai vào đó nữa, đích thị là 1 trong những thằng giáo. Tý bỏ cuốc chạy về nơi bao gồm tiếng trống ùng ùng, rốt ráo vào hàng nước.
– bác bỏ biết hết cô giáo dạy tiếng Tây ở cái trường này không?
– Biết hết. Chú ước ao học à?
– Không. Bác có gọi “ô mai gót” là gì không?
– Là “lạy chúa tôi” hoặc “ôi chúa ơi”.
– Sao chưng biết, tốt vậy?
– Ôi dào… Phim ảnh nói cả ngày. Ai theo thiên chúa giáo thì nói luôn luôn mồm.
Manh côn trùng lại đứt đoạn trở buộc phải manh mún. Tan tầm, bọn trẻ tràn xuống đường dàn hàng tía hàng bốn. Tóm được đuôi xe, Tý bắt thằng cu Hiển tấp vào bãi cỏ:
– Vào đây. Vào viết giúp tao dòng này.
– lâu năm không chú?
– không dài. Tao gọi nhé: “Ô mai gót”.
“Ô mai gót” viết ra là “Oh my god”. Cha khỉ! Cả đời rúc xó núi biết chiếc “mũi lõ” hình gì? không còn mở rộng, khu vực Tý ao ước chết não vì ai cũng như ai. Ngán đời, hắn đi thẳng vào trong nhà thờ, tìm tới phòng xưng tội. Phụ vương đạo mạo lại sát bức vách, nhỏ nhẹ hỏi:
– Con tất cả điều gì ước ao thưa cùng với chúa? Ngài đang lắng nghe, thấu hiểu, tha thứ, ban phước lành, cứu rỗi con.
Giọng phụ vương xứ trầm nóng luồn qua ô cửa nhỏ dại có vách phòng hình nan hoa. Tý nghĩ về bụng, bất ngờ chúa lại vạn năng đến vậy, nhát gì ai chạm mặt sự gì cũng cầu mang lại chúa. Vậy chúa hẳn biết thằng ôn vật đó là ai? Biết thế, vào hỏi chúa tức thì từ đầu. Có điều, phụ thân xứ đâu phải chỉ là chúa. Thân phụ nghe hết chuyện có đưa tin như mấy mụ chèo bẻo trong làng không? Tý ngập ngừng:
– Tôi có chuyện nên chúa góp đỡ.
– Chúa ban tia nắng khắp muôn nơi. Con sẽ tìm ra lối đi cùng nơi đề xuất đến. Hãy trải lòng, nhỏ sẽ tái sinh.
– gắng còn cha? thân phụ ở đây làm cho gì?
– Ta được chúa cử đến. Ta là đôi tai của chúa.
– Không! Tôi cần chạm chán chúa. Chỉ gồm chúa bắt đầu hiểu để giúp đỡ tôi. Ngài ấy chuẩn bị về chưa? Tôi có thể đợi…
– Chúa tồn tại trong trái tim của mỗi bọn chúng ta. Ngài không đi đâu cả. Ngài ngơi nghỉ trên cao, với vườn địa lối của mình.
Cha nói ráng thì Tý không vân vi nữa. Chấp tay lên bàn quỳ, Tý thành tâm kể ra nỗi khổ.
– cha ơi! Tôi mang lại đây chưa hẳn để xưng tội. Tôi ao ước chúa vén mặt kẻ sẽ ngủ với vk tôi trên chiếc giường của mình. Tôi vẫn tìm hắn trong vô vọng. Chúa nhân từ xin hãy chỉ điểm giúp tôi.
– Con ý muốn trả thù sao?
– Không! Tôi chỉ mong muốn biết, nó là thằng nào.
– Sao nhỏ không học bí quyết buông bỏ? biết được rồi nhỏ sẽ có tác dụng gì?
– Không làm cái gi cả! Rốt cuộc, chúa gồm chỉ góp tôi không?
– Chúa nhân từ. Ngài tha thứ đều lỗi lầm, chỉ lối mang đến trái tim yếu hèn đuối.
Cha nói đúng. Yếu đuối tim thì nhìn gì rồi cũng tối tăm, mờ mịt. Gió sấy giòn chân tóc, Tý ước ao về dội mấy gáo cho hạ nhiệt. Lối mòn dẫn về hồi nhà cỏ héo queo, mương nước rộc rạc rác. Cá bị tiêu diệt trầy vảy, cảnh thê lương như năm xẩy ra hạn hán. Tất cả tiếng “min khơ” bành bạch đỗ trước cửa, nghe cũng đoán được ai tới. Ả Cúc xăng xái chạy ra, hứng trọn luồng sương hôi mù. Gạt khói, thị hotline to:
– Anh Mao!
– Thằng Tý đâu?
– Anh ơi! Em hại lắm! Nhỡ nó lên cơn, thịt hết anh chị em thì sao?
– Em lặng tâm. Trường hợp giết, nó đang giết rồi.
– Nhưng, lạ lắm. Nó sẽ mưu mô bài toán gì ấy.
– Anh nghĩ, nó ko biết… bao gồm lẽ, trời tối quá.
Tý giật rước đoản rựa dắt sống vách lao ra sân. Mụ mái dancing ổ còn chưa kịp đẻ phi xuống chạy bạt mạng. Mặt đái ra máu, Mao hoảng hốt hỏi:
– Mày làm cái gi thế?
– Thằng chó! Hóa ra là mày.
– mày nói gì, tao ko hiểu!
– mày với nó, khốn nạn với tao.
Mao, Cúc ngồi dưới lớp bụi chuối rẻ tè. Chân nhũn. Mồm á khẩu. Tý lăm lăm nhỏ rựa, phân vân không biết chặt bè bạn gian dâm ra làm mấy khúc. Chặt bét rải xuống ao làm mồi đến cá thì dịu quá. Cứ xin mẫu thủ cấp cho đem bêu nghỉ ngơi cổng làng có khi lại đe được khối bọn bà đĩ. Nắng nóng hầm hập. Tý lên cơn dại khiến cho cả xã náo loạn. Mao khẩn khoản mong xin:
– Mày phát âm nhầm rồi. Mày đề xuất tin tao.
– Tin mày, bao giờ mới không còn ngu?
Tý miết dao mọi người, vừa mài vừa ngửa mặt lên chầu trời tạ ơn chúa. Nhờ tất cả chúa hắn đang biết “tin chúng ta mất vợ” là bao gồm thật. Cả xóm đua mồm can, Tý càng hăng máu. Câm hết đi, đừng có tác dụng thằng này điếc nhĩ. Tý vung dao. Lão Om mếu máo:
– Thằng Tý giết fan rồi.
Mụ Chanh nghe thế, ngất. Mấy mụ hổ báo độc nhất làng sổ cả ruột ra cổ. Một cảnh tượng rã nát, vùi dập. Tý chặt trụi vườn chuối. Ốc sên tan vỡ nhà bị tiêu diệt dưới nắng, loài ruồi bâu bố lớp. Còn chút hơi, lão Om thều thào:
– Anh ước ao gì?
– Tôi muốn, bầy nó lấy nhau. Ko lấy, tôi giết hết.
Tý chỉ trực tiếp dao vào dòng lò nặn ra Mao, Cúc. Làng chớ mơ quét được thằng ngáo này ví như tụi nó không vào một rọ. Mê thích thì cưới nhau đi, khỏi buộc phải vừa đái vừa dòm. Ý Tý đã quyết, đố ai dám cãi.
…
Cả làng ới nhau đi dự đám cưới Mao, Cúc. Tý mượn hội trường xóm mở tiệc linh đình, loa đài ỏm tỏi từ tối hôm trước. Cúc rộng hớn như lần đầu tiên xuất giá bán còn Mao ngồi im, chốc cười lấy lệ. Lão Om nhỏ xíu nhũn chiếu ko ra nổi, mỗi mụ Chanh ngồi đờ một đống. Huy “MC” xin xuống dưới kiếm vắt xôi vì không dẫn đám nào kỳ cục như thế. Không người nào dẫn thì để Tý. Chả biết học lỏm từ bao giờ hắn dẫn như đúng rồi. Bà con, cô bác ai nấy đều muốn ngoác mồm ra cười mà ko dám vì chả biết trung ương trạng Tý lúc này thế nào. Có khi, hắn đã thủ sẵn rựa dưới gầm bàn, đợi thấy ai ko vừa mắt là “phát”. Ai cũng huých nhau gắp nhanh, gắp sạch để còn về. Tý không say, dân làng vẫn rục rịch lủi về. Bất chợt trong đám đông nhốn nháo vẳng thông báo Tây, ta lẫn lộn. Tý chỉ thẳng loại rựa về phía cổng:
– Ai? Ai vừa ô mai gót?
Không ai bảo ai, buôn bản mệnh ai nấy chạy. Lân trốn lẹ. Tý vác rựa tránh đi. Hoàng hôn xuống sớm hơn đa số khi. Đám cưới rã tác chỉ còn lũ chó với lô xương vương vãi vãi. Làng đồ gia dụng hai thằng vẫn lên đỉnh “Phu Xai” quyết trống mái một phen, hãy cá xem thằng nào vác bé rựa vấy máu trở về.
Năm đó… Tý sa vào chiếu bạc tình của dân buôn gỗ. Ai chả biết, bài tệ bạc là may đen đủi nhưng dòng may của một thằng vừa tập tọe nghịch lại là việc sỉ nhục với Lân. Y thấy buốt như bị hùm, beo cào vào hạ bộ. Lộc bất tận hưởng, lân bắt Tý bỏ lại phí rủi ro khủng hoảng để nếu như bị úp còn tồn tại cái lo lót. Tiền chẳng là cái xơ mít gì lớn tát. Một thằng ăn uống hang sinh sống hốc tất cả tiền cũng chả để triển khai gì. Tý ghét là ghét bọn xỏ lá bịa ra dụng cụ để cướp. Tý thời đốt hết đến khói um lên, mỗi thằng hít một tý mang lại nở phổi.
Tý hơ qua, hơ về như các bà đốt vía. Ngứa ngáy mắt, Lân muốn bọc tiền mong cả mạng của Tý. Khi mũi lê trờ cho tới ngực Tý thì “phặt”, ngón tay lạm đáp xuống bến bãi lá. Máu mê nhoe nhoét, lạm gào như mất cả cuộc đời. Đau chứ gì? mi hét đi. Hét khổng lồ vào. Hét nhỏ nhắn thế, sao át được cơn đau? Tý yên tâm lấy rựa xới đất, tìm khu vực yên nghỉ đến ngón tay tất cả chiếc nhẫn tỳ hưu màu bã trầu. Lão Điền tới cứu giúp giá, ngón tay bốc mùi hương ươn không bí quyết gì nối lại. Cái thương hiệu Lân “bốn ngón” bao gồm từ dạo bước đó. Tý đi tù. Một thằng đốt than, phương diện nhọ vẫn hoàn nhọ.
…
Sẩm tối, Tý áp sát chiếc lán thưng bởi vách nứa, tư bề là rừng gió đang vào độ nẩy lá, một trận gió lào khiến lá càng khát cháy. Loại xe cung cấp tải đỗ sát bụi căng gai, gần đó suối tan rì rạch như dao mài lên đá. Tý nhòm qua lỗ nứa, lán không ai ngoài lão Điền với lái xe. Trên vách, bức hình ảnh Đức chị em Maria hiền khô sưởi ấm gian lán hiu quạnh quẽ. Thấy Lân hơ hải đi vào, Điền thả điếu xì con kê vào dòng tráp được làm bằng gỗ trầm, rảnh rỗi hỏi:
– Đám cưới thằng Mao gồm to không?
– Bố! con bị thằng Tý truy hỏi sát.
– Mày làm gì mà nó đòi giết?
– nhỏ nói “ô mai gót”. Nói bao gồm thế, nó vác dao rượt.
– ngươi nói nỗ lực làm gì?
– Nói đến vui. Ai biết nó ghét câu đó.
– Dẹp đi. Buổi tối nay, gỗ đi qua hẻm núi, tao bao gồm linh cảm xấu. Mày bảo, thay đổi hướng đi lối hang dơi.
Ván chót này còn có hạn gì thì cả nút đi đứt. Cả một đời giết mổ rừng vẫn chết do bị gỗ đè. Xì kê cháy hết nửa thì bao gồm tin báo, gỗ bị thổ phỉ chiếm sạch. Một toán thổ phỉ bạn Lào chuyên săn trầm, giết tín đồ như ngóe. Hang dơi, tuyến đường giúp lão làm cho vua gỗ đã bị lộ.
– Oh my god!
Điền tru lên như sói bị dồn tới mép vực. Vào thời tương khắc bấn loạn nhất, lão vẫn nhả âm gió vô cùng chuẩn, dịu nhưng rất là khẩn thiết. Điền vốn ko sùng đạo. Một nhỏ chiên nửa vời tự sản xuất lối sống như tất cả chúa dẫn dắt. Kỳ thực, lão vẫn quen mồm rú call chúa khi gặp những pha rối ren như thể phim Mỹ. Thấy diễn viên ôm đầu kêu, Điền cũng kêu, lâu dần dần lão bị quen thuộc mõm không bỏ được. Dòng đêm, bị Tý phát hiện lão buột mồm viện cho tới chúa nhưng sức mạnh giúp phi thân qua hàng rào là nỗi sợ bị Tý giảm lưỡi ném cho chó.
Tý do dự dạo chạm chán Cúc sinh sống chợ, Điền rơi cả mắt vày sửng sốt. Một thằng đốt than lại vô cùng biết khai khẩn lũ bà. Lão mỉm cười sằng sặc: “Mày dám xin ngón tay thằng lấn thì tao ngủ với vk mày. Coi như huề cả bọn. Cả đời này, mi đừng mong mặt không còn nhọ”. Mao dẫn Điền tới cà kê cùng với Cúc. Tý cứ lành như đất, không nhận ra sự biến hóa của vợ. Nhắc ra, Mao làm cho chú rể cũng chả oan, ả Cúc chỉ nên lộc lá vày lão Điền giảm lại.
Chiếc bán tải gấp vã tránh đi, vứt lại gian lán với ánh đèn vàng või. Cả đêm, Tý ngồi phòng rựa tự thấy đời “rựa rạ” không phù hợp với làng, càng không hợp với lũ bà. Chi bằng về núi đốt than sinh sống lại quãng đời du dật, lành như gai tơ bé nhện vẫn đánh đu, dão quá thì đứt. Đời cứ óng nhẫy như than thế mới khoái.
Mây lội qua ngọn rừng xơ xác. Trời vừa hưng hửng lại xám ngoét color thịt trâu bị tiêu diệt rét. Tý xách rựa, cứ thế nhè lối mòn dẫn lên núi mà đi.
Ở phía vị trí kia núi - Truyện ngắn của tác giả trẻ Đặng Thùy TiênỞ phía vị trí kia núi - Truyện ngắn của tác giả trẻ Đặng Thùy Tiên
Truyện ngắn của Đặng Thùy Tiên là những câu chuyện xoay quanh đời sống bạn miền núi, chủ yếu là giới trẻ, với phần lớn hình hình ảnh lạ lẫm và cung bậc cảm xúc khác nhau, hạnh phúc xen lẫn đớn đau, nóng nồng xen lẫn nghịch cảnh. Với người thanh nữ trẻ hòa trộn ba dòng máu Thái-Kinh-Hoa, văn vẻ với Đặng Thùy Tiên như là cánh cửa tâm hồn rộng lớn mở để cô tìm đến sự chia sẻ, cảm thông sâu sắc và giữ giữ những ký ức văn hóa, cuộc sống thường ngày đang ra mắt lặng lẽ và sinh động “ở phía vị trí kia núi” vị trí mảnh khôn cùng ruột thịt ngơi nghỉ vùng biên cương phía Bắc.Văn chương tp.hcm trân trọng giới thiệutruyện ngắn Ở phía bên đó núicủa nhà văn con trẻ Đặng Thùy Tiên mang lại với bạn đọc.
Tác giả trẻ Đặng Thùy Tiên
Ở PHÍA BÊN kia NÚI
“Hồôốô…”. Gã vừa loạng choạng, vừa bất giác kêu gào giữa tối hoang lạnh. Đôi tình nhân đi qua nhìn gã với đôi mắt vừa kinh ngạc, vừa dè bỉu. Ánh trăng chuếnh choáng theo sau gã. Chiếc xe đạp điện cà tàng trước này còn được xem là phương tiện chuyển vận giờ này lại là một trong thứ của nợ mà lại gã buộc phải mang theo. Trên tuyến phố mòn vòng lên trái núi, trơn hình ngoằn nghèo của một người bọn ông đứng ko vững, dắt theo cái xe đạp trông như một con thú vật tưởng tượng đáng sợ. Thi thoảng gã lại cực khổ rú lên một hồi nghe vừa rùng rợn vừa ai oán.
Gã hận cuộc đời. Hận con vk gã, người đàn bà đã vứt gã, vứt đứa con nhỏ nheo nhóc. Gã hận mấy thằng bạn “thân ai nấy lo” lừa bịp cho cuộc đời gã ra nông nỗi này. Gã hận tất cả. Đau khổ, bất lực, gã hận bao gồm dòng tâm huyết hổi đang hoạt động rần rần trong người.
Đâu phải chỉ một lượt Sánh nghĩ đến loại chết. Lúc đi làm nương, dịp vục mặt bên dưới suối sâu, lúc gã đứng chông chênh trên vách núi đá. Thời gian gã cầm loại rựa chặt chuối định xong xuôi hết những bi kịch của cuộc sống thì tiếng thằng con ngọng nghịu gọi cha ngoài đầu đơn vị thức tỉnh gã. Gã chết. Dễ dàng thôi, một kém dao, một cú nhảy. Gã đi đời, chả ai thèm tiếc nuối thương. Nhưng con của gã, cũng đo đắn nó bao gồm phải con gã, con của mụ lũ bà nhiều đoan mang lại cho cuộc sống u buổi tối của gã. Sánh thương yêu nó, và nó chỉ tất cả gã nhằm dựa dẫm. Sánh chết, đời gã kết thúc, còn đời nó, có thể bước đi đâu về đâu?
Sánh là một trong những thằng không cha. Bà mẹ Sánh là người bọn bà đẹp của khu đất Mường So xưa, nhưng cái đẹp của mẹ gã nối sát với bất hạnh, với cái khổ như bạn đời thường ví “hồng nhan bạc tình phận”. Mẹ Sánh bị phần lớn lời con đường mật của tên sở khanh lừa bịp, sau thời điểm hắn vứt đi để lại cho mẹ gã hình dáng đang mập dần. Người mẹ gã ko nhẫn tâm, vứt đi nơi khác mà lại về dưới chân núi Putaleng này có mặt Sánh, chôn vùi vượt khứ cùng tuổi con trẻ với bố dượng nghiện thuốc với nghiện rượu. Bần cùng đeo đẳng, bà bầu Sánh sinh thêm cho gã bốn tín đồ em, cộng với gã và hai nhỏ riêng của ba dượng, một mái ấm gia đình gần chục nhân khẩu. Bao nhiêu gia tài ra theo khói thuốc của dượng, anh chị làm mang lại hụt khá cũng không được ăn.
Sánh béo lên vào sự nghèo đói, phạm nhân túng. Cũng vì chưng cái nghèo mà sau khoản thời gian biết đọc, biết viết, gã nghỉ ngơi học ở nhà làm chúng ta với núi rừng, nương rẫy. Gã to khỏe vạm vỡ, nhưng mẫu đầu gã không sáng láng. Lúc vụ mùa đang xong, nương thảo trái qua mùa phân phát cỏ, sánh lại tụ tập cùng đám trai làng tấn công bi – da ở cửa hàng mụ Phượng khủng đầu bản. Thi thoảng, cả đàn rủ nhau xuống quán ăn uống đêm bên dưới phố cho tới hai, bố giờ đêm new dìu nhau về nhà.
Từ sau khoản thời gian các bằng hữu của Sánh lập gia đình, cha mẹ gã lần lượt gửi nhau về núi thì gã tại 1 mình. Sánh cũng các lần nghĩ tới niềm hạnh phúc gia đình, mang đến hơi nóng những đêm ướp đông giá. Nhưng con gái phiên bản chê gã cục mịch, chê gã nghèo, mẫu nghèo theo gã từ vào trứng nước. Những lần như vậy, Sánh chả nghĩ nhiều. Tất cả tiền gã nướng không còn vào trò đỏ đen, đời gã cứ trôi trong sự nhạt nhẽo, vô vị. Tính đến một ngày, định mệnh quyết định thay đổi đời gã…
– Chẵn nhé!
– Lẻ đi mày!
– ni tao đen, đến mày đặt cả.
– nuốm quyết. Chẵn nhé!
– Chẵn rồi, ha ha ha!
Sánh cố gắng đống tiền dưới bàn lên, chú ý mấy khuôn phương diện ỉu xìu, gã dương dương trường đoản cú đắc. Hoàn thành canh bạc, lại như thường xuyên lệ, cả đám lại dẫn nhau cho quán nạp năng lượng đêm.
– Bà chủ, cho mấy chén bát cháo, một chén bát trứng vịt lộn, thêm mấy quả trứng kê tươi nhé!
– Rượu không?
– Đến phía trên để uống rượu chứ không lại uống nước lã à?
Sánh hỏi lại bà chủ. Trong khi đợi bà ta loay hoay chuẩn bị đồ. Gã đưa mắt nhìn quanh. Phát hiện một đám phụ nữ trong đó có thị đang chú ý gã, cười rúc rích. Sánh ném tầm nhìn đầy tâm tình về phía thị, thị vứt hết cả những e thẹn, xấu hổ ngùng, cụ chén, lịch sự ngồi luôn luôn cạnh gã. Trước kỳ lạ sau quen, chắc hẳn vậy. Trước thì dịu nhàng, một vài chén, sau mang lại vài chai. Tửu lượng của thị kể cũng khá, đám bọn ông lân cận xun xoe với thị. Chuyện này cùng với những cô gái ngành như thị là bình thường. Gã quá biết. Mà lại nay gã đối với những góc nhìn ấy lại thấy khó khăn chịu. Tự nhiên và thoải mái gã thấy thị ăn mặc hở hang quá, thấy thị sao mà lại lả lơi, lối điếm. Một xúc cảm khó chịu, không lột tả được hết. Sánh cụ quả trứng gà chần, chọc nhì đầu dứt mút chiếc “chụt” như xả nỗi bực dọc.
Đột nhiên, chẳng nói chẳng rằng, Sánh đứng phắt dậy, giao dịch tiền rồi đi về trước việc ngỡ ngàng của thị, và sự quá bất ngờ của đám bạn. Về cho nhà, gã ko có gì ngủ được, không còn quay bên đó lại trằn trọc bên kia. Giờ này Kim đang làm gì nhỉ? Ô hay, Kim làm cái gi liên quan liêu gì tới gã. Chắn chắn Kim lại chè chén dứt đi với thằng bạn nào của gã. Không, kiên cố Kim về luôn luôn ấy thôi. Sánh tự dưng thấy bực dọc với Kim, khi không lại đi làm việc cái nghề mạt hạng. Gã trách thị rồi lại từ trách mình, sao không ở lại, đưa Kim về. Chí ít, Sánh hoàn toàn có thể biết đúng đắn Kim đi đâu? Ngày mai, gã đang lại tìm Kim. Một mực thế!
***
Sánh chìm vào men say của tình cảm với Kim. Gã nghe Kim kể cuộc đời khốn cực nhọc đưa đẩy Kim sa ngã. Gã thương xót Kim, hy vọng Kim hoàn lương, làm cho lại cuộc sống với gã. Gã tin Kim gửi Kim về tòa nhà gỗ nghèo khó của mình. Đám cưới đối chọi sơ diễn ra vui vẻ, và bạn vui độc nhất vô nhị là Sánh, không ngờ hạnh phúc đến với gã cấp tốc đến vậy. Kim báo cùng với gã mình đã mang thai. Sánh sung sướng đến độ ước ao hét lên cho cả làng biết. Gã càng chịu khó làm lụng, hết thời tiếng lại có tác dụng thuê làm mướn, gã ao ước vợ nhỏ gã đỡ vất vả. Sánh vứt mọi trò chơi bời cùng với đám bạn, bọn chúng thấy gã chuyển đổi thì sinh tị ghét, coi gã như fan vô hình. Sánh mang kệ. Sánh vẫn cứ vui vẻ cùng với gia đình nhỏ của gã.
Đến ngày vk Sánh sinh nở, khi nghe tiếng thằng bé xíu khóc ré lên trong bên hộ sinh, gã rưng rưng hy vọng khóc. Sánh bế thằng nhỏ xíu trên tay, niềm hạnh phúc tột cùng. Vk gã thấy vậy, cũng bất giác mỉm cười. Sánh đặt tên con là Triệu Văn Dũng. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Dịp thằng nhỏ bé tròn bố tháng, cũng chính là lúc hết cữ tránh theo như lời xưa người lớn tuổi già truyền lại. Sánh thấy vk gã lại xúng xính váy đầm áo, ngày ngày xuống chợ huyện mua sắm, nghịch bời. Gã có nói thì thị lại sướt mướt kể khổ. Gã đành cắm răng chịu đựng. Một ngày nắng khô hanh, cây xanh cũng héo úa, Sánh vẫn lúi hớt tóc nhổ sắn về đến lợn thì Dự, thằng bạn bè với Sánh từ thủa “cởi chuồng vệ sinh mưa” điện thoại tư vấn giật gã, thì thầm. Sánh vứt cuốc, tâm huyết sục sôi như ao ước căng không còn cơ mặt, hai bé mắt vằn đỏ. Gã trèo lên xe của bạn, phi xuống phố huyện. Sánh ngồi rình tự trưa, đến gần chiều tối, gã thấy thương hiệu trưởng bản và bà xã gã ôm eo nhau tự trong nhà nghỉ đi ra. Gã lao mang lại như tên bắn, cho vợ gã một cái bạt tai nảy đom đóm mắt. Tên người yêu thấy vậy, chạy thục mạng sang bên đó đường. Gã cầm con dao phát xua đuổi theo. Tên trưởng bản sợ mất mật, chạy rơi cả giầy. Trốn chui trốn nhủi mãi bắt đầu về được tới nhà, khắp cơ thể đầy bùn đất. Sánh với vợ xẩy ra một vụ bao biện nhau kịch liệt, gã tức mình cầm con dao chặt một yếu vào cột nhà, bà xã gã ôm mặt khóc. Sáng sủa hôm sau, Sánh với tên người tình của vk bị công an xã call xuống có tác dụng việc. Sánh bị xử phát hành cũng chính vì tội khiến rối cô đơn tự làng mạc hội. Gã quan sát tên cơ với ánh nhìn hằn thù. Cơn giận không nguôi. Sánh trở về nhà, trường đoản cú xa sẽ nghe tiếng thằng bé nhỏ gào khóc. G