Sóc Bông Lau tất cả nằm mơ lúc nào không? Có. Bên trên ngọn khế, vào ngôi nhà ấm cúng xây bởi lá khô và phần lớn cành cây nhỏ, thỉnh phảng phất Bông lau vẫn ngủ mơ. Có giấc mơ cấp tốc quên. Nhưng cũng có giấc mơ làm cho nó nai lưng trọc hoài.

Bạn đang xem: Những truyện hay viết cho thiếu nhi trần đức tiến

Như giấc mơ tối hôm qua chẳng hạn.

- kính chào cậu! - trong mơ, ai đó chào Bông Lau.

- Không nhận biết tớ à? - Tiếng người ấy lại vang lên.

Nghe giọng quen thuộc quen, nhưng lại chỉ thấy chiếc bóng chập chờn trong màn sương mờ ảo. Bông lau dụi mắt, lắc lắc đầu. Mẫu bóng đổi thay mất.

*

Tỉnh dậy, buộc phải nằm định thần một lúc, Bông Lau mới nhớ ra: hình như… hình như… Sóc Nâu! Sóc Nâu nói giọng đó. Giọng con gái trong trẻo, reo vang như chuông.

Nâu là các bạn chí thân của Bông Lau. Từ hồi hai đứa ở cạnh công ty nhau trong thị trấn Cột Điện. Lúc Nâu theo mẹ chuyển mang lại Vườn quốc gia Muôn Loài, nó khuyến mãi Bông vệ sinh một đồ vật kỷ niệm. Một hòn bi ve bằng thủy tinh. Hòn bi trong suốt. Phía bên trong có cành hoa năm cánh nở xòe màu xanh lá cây lá mạ. Bông lau xoay chuyển phiên hòn bi. Số đông cánh hoa lung linh như ánh mắt tinh nghịch của Nâu.

Ít lâu sau, Bông lau cũng chuyển đến cây khế vào xóm lớp bụi Trúc. Cấp đi quá vì thế nó để quên hòn bi. Giờ nhớ ra bi thì khuôn mặt của Nâu vẫn quên hẳn.

Bông Lau đưa ra quyết định quay lại thị trấn Cột Điện. Sáng sớm, nó khép cửa, hối hả rời ngọn khế.

Ở ngã cha có tấm biển lớn chỉ đường. Tấm hải dương sơn xanh, mũi tên rẽ phải white color với dòng chữ: “Thành phố Trạm biến Thế, 127 cột”.

Thành phố Trạm biến đổi Thế chính là thị trấn Cột Điện ngày trước. Thị trấn tăng cấp lên thành phố. Trước chỉ gồm một cột điện, bây giờ bốn cột, thêm cái máy biến nắm to đùng. Từ thời điểm cách đó không lâu, Bông Lau sẽ đọc được tin kia trên báo.

Cậu chàng ước chừng đi mất nửa buổi sáng. Nhưng lại dọc đường bao gồm mấy nơi phải giảm tốc độ: shop trời của bạn thân chim sẻ, đám cưới rềnh rang của loài kiến Vàng, một chùm bóng bay, vài ba cánh diều vướng dây điện, treo lơ lửng… Thành thử khi tới thành phố thì kim đồng hồ thời trang đã chỉ 11 giờ. Quan sát đâu cũng lạ. Tư cái cột điện lừng lững. Máy biến hóa thế để trong buồng kín, có khóa cùng hàng rào bao quanh. Dân cư đông đúc hơn. Bao gồm cả khách phượt nước kế bên là rất nhiều gã Chuồn Chuồn với đôi cánh sặc sỡ, số đông cô chị em Châu Chấu Ma domain authority ngăm đen…

- Này, anh kia!

Mải ngắm phố xá, Bông Lau lag mình nghe tiếng gọi.

Nó xoay lại. Ô kìa! chưng Tắc Kè chứ ai. Bác bỏ Tắc Kè chủ quán ăn ngay dưới chân cột năng lượng điện ngày nào.

- kính chào bác. Con cháu đây cơ mà - Bông Lau vội vàng đáp.

Bác Tắc Kè nhàn nhã tiến lại gần. Thọ ngày ko gặp, thấy bác bỏ già đi nhiều. Nước da sạm nâu. Đôi đôi mắt đồng thau hấp háy.

- Bất ngờ! Bất ngờ! - chưng Tắc Kè reo lên khi nhận ra Bông lau - Cứ tưởng ông khách nào lơ ngơ lạc đường chứ!

- lúc này bác nghỉ bán hàng à? - Bông vệ sinh hỏi.

- Đâu có. Vừa đun nấu nướng xong, khói cay mắt, chạy ra bên ngoài cho thoáng.

Bác cắc kè mời Bông lau vào quán, đãi nó món vỏ cây thập cẩm chiên giòn. Bấy lâu Bông lau quen ăn khế. Giờ nó được nạp năng lượng lại món ăn thân thuộc khi xưa, thấy ngon vượt chừng.

Hai bác cháu chuyện trò dông dài. Bông lau kể bác bỏ nghe về xóm những vết bụi Trúc. Chuyện Cóc Tía, Thằn Lằn, Rắn Nước. Rồi chuyện viết thư đến bố, mãi ko thấy hồi âm. Nghe chuyện viết thư, bác Tắc Kè tặc lưỡi: “Chắc là! chắc chắn là”… Ý bác ý muốn nói: dĩ nhiên là cha cháu bận, hoặc ông ấy đi du lịch đâu đó dài ngày, chưa về đọc thư.

- rất khó quên nhau được đâu - bác bỏ Tắc Kè an ủi - ngay lập tức như bác bỏ đây, có tuổi rồi mà đêm nào mất ngủ, vẫn lưu giữ tuốt trườn tuột. Tín đồ xưa, cảnh cũ…

Bông Lau bỗng chạnh lòng. Nó nghĩ mang lại lý do khiến cho nó trở về nơi này, rồi ngượng ngùng nói cho bác bỏ Tắc Kè nghe mẩu truyện về giấc mơ và viên bi của Sóc Nâu.

- Biết mà! Biết mà!

Bác cắc kè lại kêu to. Chẳng hiểu bác “biết mà” dòng gì, chỉ thấy kêu chấm dứt thì chưng lẳng lặng bỏ vào trong nhà trong. Lát sau, ông già ấy lọm cọm cù ra với chiếc túi nhỏ:

- bác biết thể nào cháu cũng xoay lại, đề nghị cất kĩ lắm.

Bông vệ sinh nhận cái túi từ tay chưng Tắc Kè. Vừa mở ra, cu cậu sẽ lặng người. Mẫu đuôi xù của chính nó dựng lên.

Trong túi là viên bi lung linh xanh biếc.

Soi vào đó, hình Sóc Nâu hiện lên, rõ mồn một.

Cô chị em nháy đôi mắt tinh nghịch, giống hệt như hồi hai đứa còn ở bên nhau, trong thị xã Cột Điện.

Chuyện anh Mõm Hung làm việc Vườn quốc gia

Cuối thuộc thì Sóc Bông lau cũng mò ra được loại sân bay dành riêng cho sóc. Tất cả các nhiều loại sóc trên đời đều có thể đến kia đi thứ bay. Sân bay này nằm tại vị trí phía tây tp Trạm trở nên Thế. Chuyến bay đầu tiên trong đời Bông lau là cất cánh đến Vườn non sông Muôn Loài.

Vườn tổ quốc Muôn loại là chỗ ở mới của Sóc Nâu, sau khoản thời gian cô phái nữ rời thị trấn Cột Điện.

Bông Lau đến Vườn quốc gia, cất viên bi trong ba lô, cạnh quyển sổ cùng cây bút. Của xứng đáng tội, lúc bước ra khỏi máy bay, quang cảnh hùng vĩ của Vườn làm nó choáng ngợp, suýt quên mất bảo vật mang theo người.

Rừng ở đây không những có trúc, khế, trung bình xuân hay mười tiếng như ở dòng xóm bé dại thân mến của nó. Sản phẩm trăm, hàng trăm loại cây cỏ khác nhau mọc chen chúc, tầng thế hệ lớp. Bông vệ sinh ngửa cổ chú ý cây cổ thụ vĩ đại bên đường, tán lá bít rợp một góc rừng. Một cành nhỏ dại của cây này áng chừng bằng cả thân cây khế xóm lớp bụi Trúc. Nó cười cợt thầm, vì đột nhiên nghĩ đến Tía. Trèo lên cây cổ thụ tê thì nó cũng hoa mắt chóng mặt, chớ nói gì đứa bạn sợ độ cao cả ngày ru rú trong nhà.

*

Chưa hết. Vườn đất nước còn như một vừa lòng chủng quốc, với vô số cư dân thuộc các chủng một số loại khác nhau: cầy vằn, gấu chó, báo hoa, voọc chà vá, vượn đen, trăn đầu vuông, nhím bạch tạng, cơ giác, con gà cổ hung, cá sấu nước ngọt… Chim chóc những loại đua nhau ca hát. Ong bướm bay lượn rợp trời. Với tất nhiên, tất cả không ít đồng đội họ hàng bên sóc.

Bông vệ sinh vào nghỉ chân, kiếm được điểm tâm trong dòng quán ăn “KHỈ ĐUÔI LỢN”. Quán có tên đó, đơn giản dễ dàng vì công ty quán là một trong bác Khỉ Đuôi Lợn. Tiệm đông khách. Bông lau đặt tía lô lên một cái ghế, rồi ngồi xuống chiếc bên cạnh. Mắt nó sáng lên vì bỗng nhiên thấy trong thực đối chọi có món hạt dẻ nướng.

Bông Lau call ngay một đĩa hạt dẻ. Trong khi chờ đợi, nó mở tía lô, lấy ra viên bi và ban đầu ngắm nghía.

Xem thêm: Sách Hãy Bảo Vệ Nguồn Nước Từ Những Hành Động Nhỏ Mỗi Ngày, Hãy Bảo Vệ Nguồn Nước Sạch!

- xin chào cậu. Cậu hoàn toàn có thể cho tớ ngồi cùng bàn chứ?

Nghe giờ chào, Bông lau ngẩng lên. Đứng trước phương diện nó là một trong những anh Sóc cao lớn. Anh ta gồm bộ lông màu sắc hung đỏ, nhưng lại khoang bụng lại trắng tinh, giống hệt như người mặc áo sơ ngươi trắng bỏ trong quần, bên ngoài khoác áo khoác. Mắt treo kính thời trang. À không, không hẳn kính. Chỉ là 1 vệt lông đá quý nhạt viền xung quanh mắt. Rõ là người ăn diện theo mốt.

Bông Lau gấp nhấc cha lô để gọn xuống chân bàn, nhường loại ghế bên cho anh Sóc đỏm dáng.

- có thể cậu là fan nơi khác đến đây lần đầu? - Anh Sóc mới đến hỏi.

- Ủa! Sao anh biết tuyệt vậy?

- Chậc! vị trông cậu… đồng nhất tớ.

Bông lau ngớ ra không hiểu. Anh Sóc thân thiết chìa tay:

- làm quen trước đã. Tớ tên Mõm Hung.

- chào anh Mõm Hung. Còn em là Bông Lau.

- Tớ bảo cậu như là tớ, không hẳn vì phương diện mũi, xống áo đâu. Nhưng mà là như thể về vai trung phong trạng. Tay cậu mân mê viên bi, dẫu vậy bụng thì để ở đâu đâu. Nhìn cỗ dạng ấy biết ngay là đang sốt ruột mong gặp mặt người thân. Tớ vẫn từng tương đối nhiều lần đi tìm người thân, buộc phải tớ biết tỏng.

Bông Lau chịu thua, bởi vì anh Sóc đoán trúng phóc. Vậy là trong suốt bữa ăn, anh ta kể cho Bông lau nghe chuyện đi kiếm người thân.

Người đó chính là anh trai của Mõm Hung. Mái ấm gia đình Mõm Hung sinh sống trong một khu rừng rậm khác, cách Vườn non sông khá xa. Một sáng ngủ dậy trong mẫu tổ ấm áp dưới cội cây chò già, Mõm Hung không thấy anh mình đâu. Đến nửa buổi thì cha mẹ Mõm điều xấu chắc: cậu trai cả trong bên đã loại bỏ hẳn.

Mọi người thiếu hiểu biết nhiều vì sao. Có người đoán: vì bệnh tật, bắt buộc anh ta ngán đời. Người dị kì bảo: chàng trai đến tuổi dậy thì, phải lòng cô chị em nào đó nhưng mà thất tình. Có người khăng khăng: không bệnh tật, cũng chẳng thất tình, chẳng qua là gã trai mới lớn này thích chơi bời lêu lổng, nỗ lực thôi…

Chỉ tất cả Mõm Hung phát âm anh. Anh không ngán đời, ko thất tình, cũng chẳng ưa lêu lổng. Sát đây, vẫn mấy lần anh nói với nó: “Chúng mình phệ rồi, đã đi đến tuổi cần tự lập, tránh việc ăn bám bố mẹ mãi. Em yêu cầu nhớ đó là tập quán, là truyền thống xuất sắc đẹp lâu lăm của họ nhà Sóc”.

Chỉ ít lâu sau, chính Mõm Hung cũng âm thầm tạm biệt căn nhà Gốc Chò để ra đi, sống đời từ bỏ lập. Nhưng lại năm nào thì cũng nhớ trở về thăm cha mẹ, rồi bỏ ra ít ngày đi tìm chạm mặt người anh của mình.

- nạm anh đã gặp anh ấy chưa? - Bông lau hỏi.

- Chưa. Quả đât quá rộng lớn lớn, cậu biết mà.

- Anh không thấy nản à?

- không hề. Trái lại, tớ siêu vui.

Mõm Hung quan sát vào đôi mắt Bông Lau, cười lớn:

- Cậu gọi chứ? Tớ còn mong đi tìm, thì gồm nghĩa anh tớ vẫn còn ở vào này này.

Mõm Hung chuyển tay lên vỗ vỗ vào ngực mặt trái.

Bông Lau yên lặng nhìn ra cửa ngõ quán. Cây nối tiếp cây, rừng thông liền rừng. Thế giới quả là mênh mông.

Nó đựng viên bi vào túi. Giờ đồng hồ nó biết dĩ nhiên Sóc Nâu cũng ở trong thâm tâm nó, chả rất cần được nhìn vào viên bi.

Cùng nghỉ ngơi Vũng Tàu, nhưng với một bạn “tham công nhớ tiếc việc” như bên văn trần Đức Tiến, nên đến lần hẹn máy tư, tôi mới bao gồm dịp chạm mặt gỡ và chat chit với ông.

*

Nhà văn trằn Đức Tiến (bìa phải) và họa sỹ Kim Duẩn chiếm giải B giải thưởng Sách tổ quốc lần thứ hai vào năm 2019.

Duyên nợ với văn chương

Câu chuyện về cuộc đời và sự nghiệp văn chương của nhà văn è cổ Đức Tiến ngay mau chóng thu hút tín đồ đối diện. Nhà văn è cổ Đức Tiến đã dao động tuổi thất thập nhưng lại vẫn tinh anh và viết khỏe. Ông quê nghỉ ngơi tỉnh Hà Nam, từng theo học tập trường chăm văn nổi tiếng của TP.Nam Định bây giờ là trường Lê Hồng Phong. Thời đi học, ông từng giành giải Ba học tập sinh xuất sắc Văn toàn miền Bắc.

Ấy rứa mà, số trời lắt léo lúc ông thi đại học khối C (Văn, Sử, Địa) tuy vậy lại được xếp vào Đại học kinh tế Quốc dân rồi làm ở Tổng cục Thống kê tại hà nội thủ đô hơn 10 năm. Thời gian đó ông là phóng viên kiêm biên tập viên tờ sệt san của ngành. Cuối năm 1986, ông cùng mái ấm gia đình chuyển vào Vũng Tàu, thường xuyên công tác trong ngành Thống kê cho năm 1989 thì đưa sang Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu.

Nhà văn è cổ Đức Tiến nhớ lại: “Tác phẩm viết cho thiếu nhi thứ nhất là vào năm 1991 là truyện “Ốc mượn hồn” (sau này được đưa vào sách “Chuyện kể” lớp 2). Đó là câu chuyện đồng thoại hơi bi hài kịch về loài nửa cua nửa ốc xuất hiện ở bờ biển khơi Vũng Tàu. Ốc khờ dại, tin tín đồ nên đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Cua thì độc ác, đang chiếm tòa nhà của ốc lại còn ăn uống thịt ốc. Tuy nhiên cuối cùng, cua cũng cần trả giá bán cho hành vi tội lỗi đó: trở thành kẻ tàn tật, luôn sốt ruột và xấu hổ. Thật và đúng là “Gieo gió thì gặt bão”. Truyện còn giải thích điểm lưu ý của loại “nửa cua – nửa ốc” ở biển lớn một giải pháp khá thú vị”.

*

Trần Đức Tiến là hội viên Hội nhà văn việt nam từ năm 1996, Ủy viên Hội đồng Văn xuôi Hội bên văn vn Khóa 7 (2005-2010), Ủy viên Ban Chấp hành Hội nhà văn vn Khóa 8 (2010-2015), trưởng phòng ban Văn học thiếu nhi Hội công ty văn vn Khóa 9 (2015-2020), chi hội trưởng chi hội đơn vị văn Việt Nam quanh vùng Miền Đông nam bộ các khóa 7, 8, 9. Quản trị Hội Văn học thẩm mỹ và nghệ thuật tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, kiêm Tổng biên tập Tạp chí văn nghệ Bà Rịa - Vũng Tàu từ thời điểm năm 1998 mang đến năm 2007.Nhà văn nai lưng Đức Tiến đang đoạt các giải thưởng: hai lần giải nhì truyện ngắn tạp chí âm nhạc Quân nhóm (năm 1987 với 1990), giải nhất truyện ngắn báo Người thành phố hà nội (1986), giải nhất cuộc thi tiểu thuyết với truyện ngắn ở trong nhà xuất bản Hà Nội (1993), giải B của Ủy ban việt nam Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật việt nam (2004), giải quán quân viết mang lại thiếu nhi của Hội nhà văn cùng Bộ giáo dục đào tạo – Đào tạo ra (2005). Phần thưởng Hội nhà văn nước ta năm 2011 mang đến tập truyện Lỏng cùng tuột; Giải B Giải Sách đất nước Việt nam giới lần thiết bị hai vào thời điểm năm 2019.

Cảm mến đông đảo tác phẩm ở trong nhà văn trằn Đức Tiến viết mang lại thiếu nhi, bên báo Nguyễn Thanh Thơm (nguyên Phó Tổng biên tập Báo Bà Rịa – Vũng Tàu, lúc này là Thư ký tòa soạn Báo Bà Rịa – Vũng Tàu) đang “đặt hàng” đến nhà văn trần Đức Tiến hàng tuần một truyện viết mang lại thiếu nhi nhằm đăng mua trên báo. Tự đó chế tác đà mang lại nhà văn trần Đức Tiến viết “đều tay” hơn mang lại thiếu nhi. Các truyện ngắn cho thiếu nhi đăng download trên Báo Bà Rịa-Vũng Tàu cũng nhận được nhiều sự thương mến của con trẻ nhỏ. Cộng tác liên tục với chăm trang truyện ngắn giành cho thiếu nhi của Báo Bà Rịa – Vũng Tàu, bên văn è Đức Tiến cũng chính là cây bút tiếp tục của tờ khăn quàng đỏ; Nhi đồng tp Hồ Chí Minh…

Bằng thể một số loại truyện đồng thoại, nhà văn khôn khéo đưa bạn đọc đến gần với những loài vật, hiểu và cảm thấu vạn vật các hơn. Bởi vì thế, truyện viết đến thiếu nhi của ông rất nhiều quyện vào thiên nhiên. Những tập truyện: Ốc mượn hồn (1992), Dế mùa thu (1997), Thằng hớt tóc (2001), làm cho mèo (2003, 2015), Trăng vùi vào cỏ (2006), hầu hết truyện giỏi viết mang lại thiếu nhi – è Đức Tiến (2013), Trên đôi cánh chuồn chuồn (2015)... Và gần nhất là “Xóm bờ giậu” (2019) giỏi “Alo!... Cậu đấy à?” (2022) đông đảo ăm ắp quang cảnh và nhân đồ gia dụng của thiên nhiên. Cảm nhận như è Đức Tiến không bỏ sót bất kể mảnh vạn vật thiên nhiên nào.

Ông dẫn những loài thứ về, trình làng và “đối thoại” với các bạn đọc nhỏ tuổi. Đấy hoàn toàn có thể là chú kiến, nhỏ ve, chuồn chuồn, còng gió, dế mèn, hoặc chú chuột, xin chào mào, sáo sậu, thạch sùng, cún con, cóc, ốc, rùa đá, cá trê, cá chuồn, con mèo, bé gà, nhỏ vịt, con giun… cùng cỏ cây hoa lá.

Bất nhắc cây gì và bé gì rất có thể lọt vào đôi mắt trẻ hầu như được công ty văn soi kĩ, dẫn dắt, kết nối thành phần đông câu chuyện. Những truyện ngắn của è Đức Tiến được chuyển vào sách giáo khoa (Tiếng Việt, những lớp 2, 3, 4, 6… và sách tham khảo) cho con trẻ học. Ở những truyện vào tập sách, fan hâm mộ còn thấy đơn vị văn gửi gắm thông điệp dìu dịu về tình yêu quê hương xứ sở, đạo lý uống nước nhớ nguồn, về cảm xúc sáng sinh sản nghệ thuật.

*

Bìa các tác phẩm giành riêng cho thiếu nhi của nhà văn trằn Đức Tiến.

Hạnh phúc khi viết văn mang lại thiếu nhi

Nhà văn trần Đức Tiến đang giành được không ít giải thưởng lớn, bé dại với những tác phẩm bởi vì mình sáng tác. Cách đây không lâu nhất ông đạt giải B phần thưởng Sách tổ quốc lần trang bị hai cùng với “Xóm Bờ Giậu” là tác phẩm dành cho thiếu nhi. Đó là tập hợp những mẩu chuyện trong trẻo cùng đầy màu sắc mà bên văn è Đức Tiến viết cho mình đọc nhỏ tuổi tuổi. Ông đưa con trẻ của mình về lại form cảnh thanh thản của làng quê Bắc bộ cách đây nửa thế kỉ, nhằm nghe chú dế hát ca, tuyệt ngắm những cành hoa đồng nội khoe sắc.

Nhà văn è Đức Tiến vốn tài năng quan gần kề tỉ mỉ, nắm bắt tinh tế những đặc điểm về nước ngoài hình, tập tính của những loài vật. Vì chưng vậy, từng nhân đồ trong “Xóm Bờ Giậu” thường rất sống động và có đậm cá tính riêng: thế giáo Cóc uyên bác về hưu, nhạc sĩ trứ danh Dế Lửa, chú thợ săn nhiều tâm sự Thằn Lằn, cô người mẫu chân dài đáng yêu thương Ốc Sên, chuyên viên dự báo tiết trời Tắc Kè, chuyển vận viên bận bịu Nhái Xanh, cô nàng điệu đà Hoa Cúc Áo, thi sĩ nghiệp dư lãng mạn Dế Còm…

Rồi sau “Xóm Bờ Giậu”, è cổ Đức Tiến vẫn “chưa thỏa” yêu cầu tiếp tục phát hành “Alo!... Cậu đấy à?” cũng chính là xóm bờ giậu ngày ấy nhưng mà giờ là vậy hệ sau của nạm Cóc, nhạc sĩ Dế, Thằn Lằn. Truyện thành lập đã được nhiều bạn đọc độ tuổi thiếu nhi hào khởi đón nhận.

Nhà văn trằn Đức Tiến hồn hậu trung ương sự: “Tôi vẫn nghĩ bao gồm 2 yếu ớt tố đặc trưng trong tòa tháp văn học tập viết đến thiếu nhi: tưởng tượng cùng hài hước. Trẻ nhỏ thích đọc, đa phần nhờ 2 yếu tố đó. Một item ra đời, trước hết, phải hấp dẫn các em. Các em lạnh nhạt thì coi như công ty văn đại bại ngay từ bỏ đầu… các nhà văn lớp trước bên cạnh đó quá chú trọng đến sự việc giáo dục tứ tưởng, đạo đức, bắt buộc tác phẩm của mình có phần thiếu đi sự hồn nhiên, tươi tắn. Lớp công ty văn trẻ hiện thời chú ý nhiều hơn nữa đến tính giải trí, bắt buộc những “thông điệp” trong tác phẩm của họ đến với bạn đọc một biện pháp hồn nhiên, tự nhiên hơn, cùng cũng cũng chính vì thế bên cạnh đó đọng lại lâu dài ra hơn nữa trong trọng tâm trí những em…

Khi một nhà cửa viết đến thiếu nhi được những em háo hức đón nhận, đơn vị văn nào thì cũng cảm thấy hạnh phúc. Sự sung sướng là đụng lực hỗ trợ cho nhà văn liên tục sống và viết. Tôi luôn luôn ý thức một biện pháp sâu sắc: bao gồm tác phẩm văn học tập được hiểu từ thời điểm còn nhỏ, sẽ theo người ta trong cả đời”.

Tuy vậy, lân cận những tác phẩm giành riêng cho lứa tuổi thiếu thốn nhi, bên văn trần Đức Tiến còn không hề ít tác phẩm dành cho những người lớn. độc giả đặc biệt tuyệt vời với “Lỏng với tuột” (giải thưởng Hội công ty văn 2011) – thành phầm được nhà văn Bùi Ngọc Tấn khen ngợi: “Nhiều truyện ngắn của è cổ Đức Tiến là truyện không có chuyện. Các truyện chẳng thể kể lại được. Lôi cuốn ở biện pháp viết, phương pháp dẫn dắt, độc nhất là ngơi nghỉ những chi tiết, những chi tiết không bao gồm gì sệt biệt, đầy rẫy quanh ta được người sáng tác để mắt tới và sử dụng như một bội phản ứng hóa học, bùng phát dây chuyền, làm hiện lên căn cốt chuyên sâu của con người, của cuộc sống… vào truyện của è cổ Đức Tiến, thực sự cứ từ từ hiển lộ đến gai cả người…”